Mình có hai ngày để về quê sau 15 năm xa cách, thăm lại con đường làng
ngôi nhà, mái trường,
chùa rét,
mái đình Cổ Tuyết bên chợ của ngày xưa,
thăm cánh đồng lúa phù sa trù phú. Thăm lại bà con, mình đứng ở cổng nhìn bác mình đã già, nói chuyện mãi mà bác vẫn chưa nhận ra rồi bỗng dưng nhìn mình trân trân: "Ơ con đĩ, mày về từ bao giờ?". Mình còn ngạc nhiên hơn bác về cái câu mà lâu lắm rồi, nay mình mới được nghe lại, mình cứ thế cười mà mắt rưng rưng, mình đã về đến quê hương... nơi mình đã lớn lên, chậm rãi bước đi trên đường vào nhà và nhớ về thủa lẫm chẫm bước chân chôn này.
Quê hương mình đẹp quá, cánh đồng lúa xanh mướt, con đường nhỏ cong cong, ngôi nhà xưa hầu như không thay đổi, chỉ có chủ là khác. Ngôi nhà này là công sức của mẹ ngồi làm từng miếng đất, nặm từng viên gạch để xây nhà.
Cái bể nước này, đã bao lần mình nhảy vào bên trong rửa bể, cái giếng nước này bao lần mình bị mất sô, cái bậc thềm này trưa trưa mình ngóng bà ngóng mẹ về chợ, cái ao kia bao lần mình bì bõm bơi lội lúc đó nó to lớn, sao giờ bé xíu xiu nhất là ngày 5 tháng 5 mẹ gọi dậy thật sớm để ra ao tắm trị rôm sẩy.
Cái chuồng heo kia,
mình còn nhớ mãi lần mẹ vắng nhà, hai chị em phải ở nhà đỡ heo đẻ.
và cái bếp đun này, mình ghét nó nhất vì suốt ngày mình phải có nhiệm vụ ở nhà nấu cơm.
Cây mít kia đã làm mình gẫy cái xương quai xanh khi buổi trưa trốn ngủ ra hái quả.
Cái chợ quê vẫn như ngày nào, náo nhiệt, ồn ào, xôm tụ nhất là hàng rau, hàng quà, nơi mà hầu như cả chợ ai cũng biết ai.
Cảnh chẳng có gì thay đổi, chỉ con người nay đâu? Cái khu nhà tấp nập, náo loạn vì trẻ con nay hoang vắng, hiu quạnh.
Ta là kẻ lang thang tìm về chốn cũ, tham vọng tìm lại tuổi thơ, tìm lại góc khuất trong tâm hồn. Quá khứ vỡ òa trong ta, ngỡ ngàng, xúc động. Cảm ơn quê hương đã nuôi dưỡng tâm hồn ta, cho ta cảm giác về nơi chôn rau cắt rốn của mình, làm ta không cảm thấy lạc lõng, cô đơn...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét