Vậy là kết thúc 6 ngày đi Hà Giang nhiều kỷ niệm. Chúng tôi không ai còn kiểu hình nào để chụp. Không thể nói được lời nào về phong cảnh nơi đây. Tôi thì cứ nấn ná, ngẩn ngơ, thấy thời gian trôi đi nhanh quá và còn quá nhiều cung đường và phong cảnh đẹp chưa đi hoặc đi qua tối quá không nhìn được..
Làm sao quên được những người bạn đồng hành đàng yêu, trẻ trung, sung sức, đẹp trai, xinh gái 369
Làm sao có thể quên khoảnh khắc thiêng liêng chúng ta hiện diện trên cực Bắc của tổ quốc, nơi ngọn cờ đó tung bay mạnh mẽ, cao ngạo trước gió. nghe tiếng gà bản gáy, trăng lặn, mặt trời mọc.
những núi đá và vách đá cheo leo, dựng đứng, những cung đường chữ Z chữ M chữ C, những dốc cao, những cua tay áo, những đường dốc cao đá cấp phối, ruộng lúa bậc thang, những bản, xóm dưới thung lũng, bên vách đá, những suối trong.
Mừng rỡ biết bao khi những cung đường “Hạnh Phúc” đã được hình thành kéo gần hơn giữa miền xuôi với miền ngược. Không còn nhiều hình ảnh phương tiện giao thông – ngựa nhưng thay vào đó đã là xe win tàu…đồng bào ta đỡ khổ nhưng vẫn còn hạn hẹp quá về trình độ văn hóa. Bao giờ đỡ khổ cảnh trồng ngô trên đá, đi bộ mỏi chân.
Cả cuộc đời chỉ làm lụng, đến phiên xuống chợ uống rượu ngô đến say mèn, nhai mía mỏi răng, ăn kem buốt lưỡi rồi lại ra về bước thấp, bước cao, cả cuộc đời đi xa không quá 6km.
Về lại với phố thị Hà Nội, các xế bỗng như trẻ tập lái xe máy run run khi đi qua mỗi chiếc xe oto, chưa về đã nhớ Hà Giang, nhớ những con dốc con đường vắng cả ngày gặp có 1, 2 chiếc ô tô. cầu Thăng Long kia rồi đổ đèo thôi anh em owiiii….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét