Tôi nghĩ về nơi ấy quê hương
Nơi tôi ướp nỗi buồn mình xuống cỏ.
Thả ước mơ xanh khói bếp oằn trong gió
Xao xác gầy trên mái rạ chênh vênh
Tuổi thơ tôi gửi lại phía đầu nghềnh
Nơi gò chóc đất cằn và thớ tróc
Nơi ăn khoai thay bữa chiều đi học
Cắp sách về mơ trăng đậu sừng trâu
Cái nghèo không trói nổi ước mơ đâu
Mẹ gọi tôi là thằng sách vở
Bạn cùng lứa giờ đã thành chồng vợ
Chân lội bùn buốt giá cánh đồng quê
chẳng đứa nào bước ra khỏi lũy tre
Chỉ mình tôi chôn nỗi buồn xuống cỏ
Ngoài hai mươi vẫn bạn cùng sách vở
Nén nhọc nhằn cho quê mẹ mà đi
Quê hương ơi!
Phía ấy nhắn nhủ gì???
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét