Hôm nay mình đọc blog của một bạn vuthanhminh làm cho cái khát vọng lang thang của mình lại có cơ hội trỗi dậy.
Ở một nơi mình thấy tù túng quá. Mình thực sự mong muốn một cuộc sống lang thang trên những nẻo đường vô định, đến với những núi rừng, đến các bản làng.
Gia đình mình và cả mình nữa cũng mong muốn mình có một gia đình để yên bề gia thất nhưng trong thân tâm, ước mơ của mình là độc dạo trên đường đời.
Đối với nhiều người, để làm được một việc có thể đơn giản nhưng đối với tôi là cả một quá trình. Tôi rất lấy làm thích thú khi tôi tạo ra được cái gì đó, làm được điều gì đó.
Tôi khát khao một cuộc sống phiêu bạt, gian khổ bởi mỗi thành quả tôi có được là những nỗ lực, tôi trân trọng và hạnh phúc vì đó là công sức của tôi, là lao khổ của tôi.
Tôi vẫn muốn dấn thân vì nơi đó có chỗ cho tôi trải nghiệm, chỗ cho tôi suy nghĩ về mình, về cuộc sống. Tôi nghĩ và vẫn chỉ là nghĩ thôi. Tôi chưa đủ can đảm? Chưa đủ tự tin, dũng khí để dấn thân???
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét