Em cứ nghĩ em như hoa cỏ may
Anh là gió lay hồn em thoáng chốc
Nhưng bất chợt một sáng choàng tỉnh giấc
Mới biết rằng cơn gió chỉ vu vơ
Em giận hờn ghét lây hoa cỏ may
Em vò nát, ném tung vào vô vọng
Lại thấy ngốc cớ chi mình nổi nóng
Gió đã đi, đâu dễ sẽ quay về.
Rồi một chiều buồn trống vắng tâm tư
Thấy thấp thoáng xôn xao đồng cỏ lạ
Phải chăng gió những chiều xưa thương nhớ
Lại quay về đùa những bông cỏ may.?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét