Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2009

Cu Chi tunnel

Hôm nay mình đi Củ Chi cùng hai vị khách đến từ Sing và Thượng hải, hai vị khách này chẳng muốn tìm hiểu nhiều về chiến tranh nhất là vị khách nữ, chỉ lấy nền chụp hình suốt, làm mình thấy buồn nhưng vì là khách nên kệ.
“Củ chi mảnh đất của những anh hùng, giặc Mỹ muốn biến Củ chi thành vùng đất chết nhưng củ chi không bao giờ chết” – Khi còn ở ngoài Bắc, điểm đầu tiên khi vào Nam mình muốn đến đó là Củ Chi, tuy nhiên vì nhiều lý do mà mãi sau 5 tháng mình mới đi được Củ Chi.
Bữa đầu tiên mình đến với Củ Chi, mình đi xe bus hai lượt mới tới được địa đạo, chui lên chui xuống một tí đã hết, mình chẳng thấy nó ấn tượng gì cả, chẳng thấy xúc động gì cả, nó làm xụp đổ trí tưởng tượng của mình.
Lần thứ 2 đi mình mới biết rằng local guide lười chỉ cho mình đi có mỗi 30m rồi thôi trong khi còn có thể đi tiếp đoạn 50m hay 120m.
Được ngồi trong hầm ăn, nối với bếp ăn Hoàng Cầm – hay bếp giấu khói, thưởng thức khoai mì – bây giờ là thưởng thức còn xưa kia đó là lương thực chính của bộ đội ta – một loại thực phẩm mà chẳng có lấy chút dinh dưỡng gì, chắc chắn là không giống với thời ngày xưa và mình chỉ biết là khoai mì (sắn) rất ngon.
Đến giờ thì mình không đếm được mình đi Củ Chi bao nhiêu lần nữa nhưng mình vẫn thích đi. Nó là niềm tự hào để mình khoe với khách của mình. Mình thích nhất quang cảnh đào địa đạo,cách sống, chiến đấu và lạc quan trong mọi hoàn cảnh của con người Việt Nam.
Chui địa đạo bao lần, bao lần nhìn thấy những con cuống chiếu to bằng ngòn tay, những con bọ cạp nhe cái càng ra eo ôi… rồi đọc “Bóc vỏ trái đất” của Mã Thiện Đồng mình mới thấy thấm, hiểu quá khứ, thấy cảm thông, trân trọng.
Mình thích không gian của đền Bến Dược, bên trong thiêng liêng, oai hùng: “ Chính giữa là tượng Bác Hồ, hai bên là bàn thờ những anh hùng mà (tên anh không biết, chiến công anh bất diệt) - Rất nhiều những người mẹ, người cha, những nam thanh nữ tú đã cống hiến tuổi thanh xuân của mình cho mảnh đất này, nhiều gia đình đã mất đi người con cuối cùng cho đất thép thành đồng “– gần 50000 tên của các chiến sỹ đã được khắc tên vàng trong đền, một đền tưởng niện lớn nhất cả nước.
Những người hành hương thường ngồi nghỉ mệt ở khu sau đền Bến Dược, nơi nhìn ra biểu tượng hồn thiêng đất nước và dòng sông Sài Gòn uốn lượn, xa xa là ngọn núi Bà Đen – ngọn núi cao nhất miền Nam nước ta (900m so với mực nước biển).

Enermy want to turn Cu Chi become the death land but Cu Chi never die…mỗi khi văn phòng hỏi mình ngày mai đi đâu thì thay vì nói Củ Chi mình luôn ám ảnh mọi người bằng câu trên.


Không có nhận xét nào:

What is news!

Tạm dừng những cuộc hành trình dài cho những chuyến đi 1 ngày