Giao thừa năm nay mình đi đón một gia đình người Ý. Đoàn khách đáp chuyến bay lúc 00:30. KHởi hành từ nhà lúc 23h30, đến trung tâm, ngó nghiêng đông đúc vì ai cũng đang chờ đợi giây phút giao thưa bắn pháo hoa. Mình thì chẳng có tâm trí chờ đợi giao thừa vì đang đợi anh lái xe tới đón ra sân bay. Những bông pháo hoa đầu tiên trên bầu trời làm mình quên đi nhiệm vụ một lúc. Nhìn ngắm từng tua pháo bông tỏa ra những hình thù yêu thích. Năm mới đã sang, quay qua chúc mừng người bên cạnh một năm mới an khang, thịnh vượng, sức khỏe dồi dào. Mình bắt đầu lo lắng khi không thấy anh lái xe đâu. Anh xuất hiện lúc 24h15, bắt đầu hành trình ra sân bay.
Chỉ cón 15 phút nữa là đến giờ khách đáp mà xe chỉ nhích được từng bước vì lượng người xem pháo bông trên đường Hoàng Diệu rồi cầu Camlet. Nhích mãi qua 30 phút nữa mới nhìn thấy chợ Bến Thành. Vượt qua được bùng binh chợ Bến Thành cũng đã là cả một vấn đề. Tiếp theo là chùa Ấn Độ ở Trương Định lúc này đã là 01:00. Chắc chắn là trễ rồi, anh lái xe vừa lái vừa tiếp tục trò chuyện với mình chắc là để mình bớt lo lắng. Mình đang nghĩ xem liệu khách đáp rồi có ngồi đợi mình hay là bực tức bắt taxi về khách sạn. Ôi mở đầu năm mới với lời xin lỗi... xui cả năm.
Cuối cùng cũng qua được đến Nam Kỳ Khởi Nghĩa, vắng một lúc lại thấy nhích từng bước khi gặp chùa Vĩnh Nghiêm với lượng khách nượp nượp vào chùa xin lộc...
Xe đến được sân bay lúc 01:30,trễ đúng 01 tiếng. Bảng báo đáp đã ngừng làm việc, chạy khắp nhìn xem đối tượng của mình đâu mà chưa thấy. Hỏi han một hồi, Bravo chuyến bay bị delay, khách vẫn chưa ra. Ôi trời ơi, đúng là ở hiền gặp lành.
Ngồi một lúc hỏi một lúc càng hoang mang. Người thì nói chưa ra, người thì nói đáp đúng giờ, khách ra lai rai. 02:00 vẫn chưa thấy khách đâu. Hay là khách mình ra rồi, về khách sạn rồi hồi hộp...
Cuối cùng thì mục tiêu đã xuất hiện, rinh các bạn về khách sạn. Mình về đến nhà đã là 03:30. Chúc mừng năm mới ...Vạn sự hành thông...Cầu mong may mắn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét