Không còn yêu là hết đam mê? đã có những khoảng lặng nhưng sau khoảng lặng là mệt mỏi- ta không còn tình yêu? Đó là thói quen, là công việc hay là gì? Một tâm hồn gò bó, chán trường và mệt mỏi còn điều gì thú vị? Ta tự cho mình là kẻ yêu tự do, thích khám phá và theo chủ nghĩa xê dịch và rồi ta tạm ngưng lắng đọng để nghe thấy chính mình ta chưa nhận ra nhưng bỗng dưng không còn đam mê, không còn tình yêu. Ta đang ở đâu? Ta vẫn ở yên một chỗ. Ta cũ quá rồi, phải đổi mới thôi. Ta phải lấy lại năng lượng của chính mình ta phải đổi mới, đã đến lúc rồi.
Thứ Hai, 10 tháng 10, 2011
Thứ Ba, 5 tháng 4, 2011
Một hành trình thú vị cùng CaiBe Princess
2 tiếng đồng hồ từ Saigon đến bến Du lịch Cái Bè, chúng tôi lên con tàu mang tên Hoàng tử Cái Bè, hành trình bắt đầu bằng một chiếc khăn thật lạnh, con tàu ngược dòng sông Tiền một chút để thăm bè cá, một hình thức nuôi cá phổ biến trên dòng Mekong. Người ta làm cái bè sâu khoảng 5m, có thể nuôi được ít nhất 3 loài cá - những loài sống ở độ sâu khác nhau.
Chúng tôi tiếp tục xuôi dòng qua thăm chợ nổi Cái Bè - một hình thức bán buôn phổ biến ở Mekông. Khách buôn thì treo sản phẩn trên chiếc sào trước mũi ghe. Người bán thì chèo vòng vòng chờ người buôn vẫy tay lại mà cả.
Điểm tiếp đến thăm nhà cổ Ba Đức, một ngôi nhà cổ của quan lại thời Nguyễn giữa thế kỷ 19, ngôi nhà đã truyền qua 6 thế hệ và giờ hiện tại là của ông Ba Đức. Nhà có 3 lớp, kết hợp kiến trúc Á Âu, nội thất toàn bằng gỗ trảm trai. Xung quanh khuôn viên là vườn cây trĩu trái đi hoài đến mỏi chân. Sau nhà chính là khu dành cho du khách có nhu cầu ngủ qua đêm - một hình thức du lịch phổ biến ở Cái Bè - homestay. Đặc biệt ở khuôn viên vườn có 1 nghĩa trang -được xây khá cổ kính và trang nghiêm - giống như bao gia đình ở miền Tây Nam Bộ, khi người thân qua đời, họ sẽ chôn cất ngay tại khuôn viên trong vườn. việc chôn cất chỉ duy nhất 1 lần và mãi mãi.
Rời nhà Ba Đức, chúng tôi tiếp tục hành trình tới thăm lò cốm, kẹo xem cách người dân làm những món quà, bánh, snack một cách hết sức đơn giản nhưng không kém phần thú vị.
Lần theo những kênh rạch chúng tôi dừng chân ăn trưa tại Lelongganier - nghĩa là quán ăn"Vườn Nhãn". Một ngôi nhà đẹp 2 tâng, theo phong cách kiến trúc thời thuộc địa. Những món ăn phổ biến được dọn ra như cá Tai Tượng chiên xù, Chả giò...
Tạm biệt không gian cổ kính, du thuyền tiếp tục đưa du khách 45 phút trên con kênh rạch thật là nhỏ, đẹp và hoang sơ, vịt lội tung tăng để đến cầu Phú Nhuận, kết thúc chuyến hành trình. Một cảm giác rất thích thú sau nhiều chuyến hành trình ở Cái Bè.
Chúng tôi tiếp tục xuôi dòng qua thăm chợ nổi Cái Bè - một hình thức bán buôn phổ biến ở Mekông. Khách buôn thì treo sản phẩn trên chiếc sào trước mũi ghe. Người bán thì chèo vòng vòng chờ người buôn vẫy tay lại mà cả.
Điểm tiếp đến thăm nhà cổ Ba Đức, một ngôi nhà cổ của quan lại thời Nguyễn giữa thế kỷ 19, ngôi nhà đã truyền qua 6 thế hệ và giờ hiện tại là của ông Ba Đức. Nhà có 3 lớp, kết hợp kiến trúc Á Âu, nội thất toàn bằng gỗ trảm trai. Xung quanh khuôn viên là vườn cây trĩu trái đi hoài đến mỏi chân. Sau nhà chính là khu dành cho du khách có nhu cầu ngủ qua đêm - một hình thức du lịch phổ biến ở Cái Bè - homestay. Đặc biệt ở khuôn viên vườn có 1 nghĩa trang -được xây khá cổ kính và trang nghiêm - giống như bao gia đình ở miền Tây Nam Bộ, khi người thân qua đời, họ sẽ chôn cất ngay tại khuôn viên trong vườn. việc chôn cất chỉ duy nhất 1 lần và mãi mãi.
Rời nhà Ba Đức, chúng tôi tiếp tục hành trình tới thăm lò cốm, kẹo xem cách người dân làm những món quà, bánh, snack một cách hết sức đơn giản nhưng không kém phần thú vị.
Lần theo những kênh rạch chúng tôi dừng chân ăn trưa tại Lelongganier - nghĩa là quán ăn"Vườn Nhãn". Một ngôi nhà đẹp 2 tâng, theo phong cách kiến trúc thời thuộc địa. Những món ăn phổ biến được dọn ra như cá Tai Tượng chiên xù, Chả giò...
Tạm biệt không gian cổ kính, du thuyền tiếp tục đưa du khách 45 phút trên con kênh rạch thật là nhỏ, đẹp và hoang sơ, vịt lội tung tăng để đến cầu Phú Nhuận, kết thúc chuyến hành trình. Một cảm giác rất thích thú sau nhiều chuyến hành trình ở Cái Bè.
Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2011
Hướng dẫn viên chuyện4
Thừa tiền đổi xe tay ga mà chả giám đổi. Thứ nhất xe để rất lung tung chả đảm bảo tí nào, thứ 2 có những trường hợp bất khả kháng phải vứt xe một chỗ như là thủng xăm hay xe hỏng chẳng hạn. Xe xấu, có mất cũng đỡ tiếc.
Mỗi lần gửi xe ít thì được miễn phí, nhiều thì cũng mất 10k, 20k.Khổ cái xe được gửi miễn phí thì ít mà gửi 10k, 20k lại nhiều. Mất tiền mà gửi nhiều khi không thấy đảm bảo tí nào...Đi xe xấu vẫn thấy yên tâm hơn.
Mỗi lần gửi xe ít thì được miễn phí, nhiều thì cũng mất 10k, 20k.Khổ cái xe được gửi miễn phí thì ít mà gửi 10k, 20k lại nhiều. Mất tiền mà gửi nhiều khi không thấy đảm bảo tí nào...Đi xe xấu vẫn thấy yên tâm hơn.
Hướng dẫn viên chuyện3
Đi Nha Trang - Đà Lạt có một ông khách, cái gì cũng private. Đi đảo ngắm san hô cũng chỉ có mình ông khách. Đến nơi,9h sáng đảo vắng tanh chả có bóng du khách nào. Mình chỉ chỗ cho khách thay đồ và lặn ngắm san hô. Được một tí đã thấy khách lên hỏi có thấy gì ko? Khách bảo chả thấy gì cả...Quái lạ, sao lại ko thấy gì đc mất công mình ko mang theo quần áo tắm mà cũng phải nhẩy xuống bơi vào bờ tìm san hô. Không cần kính lặn mình cũng thấy cả đống san hô với cá màu lội tung tăng, gọi khách xuống ngắm... Hóa ra khách sợ bị thuồng luồng ăn thịt nên bơi được một tí đã lên thuyền...Mình cũng ghét xuống nước và cảm giác sợ hãi khi một mình lẻ loi trước biển...Chả gì chán bằng đi tour mà chỉ có 1 khách...
Thứ Tư, 23 tháng 3, 2011
Hướng dẫn viên chuyện2
Seatting guide, chỉ ngồi rồi ăn tiền thôi? Chả sung sướng gì đâu. Cứ tưởng tượng rằng con người nói suốt hành trình tour giờ ngồi thu lu một đống không được nói câu gì...kiểu chơi chả được chơi mà làm chả được làm rõ chán. Thế mà chả yên đâu, HDV cùng nghề với nhau đấy thế mà nó cũng chặt chém mình, bớt xén tiền tip của mình ấy vậy mà nói với công ty công ty cũng chả giải quyết được...Nghĩ mà buồn cho thân phận thằng HDV mình. Chẳng lẽ lại túm cổ nó lại trước mặt khách mà xỉ vả như mấy anh chị HDV khác bày...thế thì còn gì the dien thằng HDV. Thế chả ai giải quyết cho mình cả. Chịu vậy thôi...
Hướng dẫn viên chuyện1
Trong lúc đợi khách đi ăn tối. Rảnh rỗi 1 tiếng nên vào thương xá tax ngồi cho mát. Một chị osc cũng đang ngồi chắc cũng đợi khách, tính bắt chuyện làm quen cho qua đi thời gian nhưng chị đang ngủ gật. Mình mua ít snack ngồi ăn cho qua thời gian. Đang ăn được một lúc, chị osc đứng bật dậy, chẳng nhìn quanh mà xem đồng hồ luôn và lao như tên bắn, đi được một đoạn chị lại xem đồng hồ và lao nhanh hơn...xem chừng trễ giờ hẹn khách rồi đây.
Thứ Bảy, 26 tháng 2, 2011
Chuyện nghề HDV
Có cái nghề mà thi thoảng đồng nghiệp lại gặp nhau, tán gẫu dăm câu, ba điều nhiều khi vô thưởng vô phạt, nhiều khi cũng vô cùng hữu ích. Cái nghề mà nhìn mặt thấy quen quen thôi chứ chẳng nhớ nổi tên. Hôm qua mới gặp ở sân bay tán phét được một tí, bữa nay nhìn thấy ở củ chi lại ơ, lại gặp à hoặc cùng là chỉ một cái cười như kiểu ta lại gặp nhau. Đến Cao Đài cũng thấy mặt thì bắt buộc phải hỏi ngày mai đi đâu? hay có thêm thời gian thì bắt đầu tán phét về cuộc sống hay về nghề nghiệp.
Có lẽ chỉ có cái nghề này là sống lâu thành lõi đời thôi chứ lão làng thì vài ba năm là thành lão hết rồi. Chuyện kể cũng đủ cả tốt xấu. Nghe mấy bác tài kể chuyện với nhau có đứa mới mấy tháng trước còn ngu ngu ngơ ngơ, phải chỉ cho từng cái ấy vậy mà gặp lại nhau sau có vài tháng nó đã xù lông, xù cánh để đu với đời.Gặp con cáo già hơn thì nó kêu là sư phụ, gặp con cáo non hơn thì ra vẻ kể cả thật là nhìn mà chả thèm khinh. Có lẽ nó cũng giống như phường xã hội đen vậy. Hướng dẫn viên cũng có dăm bảy loại nhưng có thể chia thành 3 loại dựa theo thu nhập:
Loại 1: Loại coi tiền linh tinh là thu nhập chính còn tip và lương là phụ.
Loại 2: Loại coi tiền tip là thu nhập chính
Loại 3: Loại coi tiền lương là thu nhập chính
Mỗi chặng dừng chân, nhìn ai cũng giống nhau, Khách thì thưởng thức và thảnh thơi. HDV thì ngồi buôn chuyện.Nay đi đâu? mai di đâu? Khách thế nào? HDV nào bức xúc thì là lúc để xả stress, tha hồ mà tâm sự với đồng nghiệp. Ôi dào, bữa nay vớ được cả một hũ mạch nha. Hihihi khách gì vậy? Nào là Ý ẹ, Tây bán nhà, Nhật bẩn, Trung Quốc hôi...
Những câu chuyện:
Vịt con xấu xí:
Câu chuyện này kể về những HDV, những người làm trong những công ty du lịch mong muốn tìm những cái gì đó thật độc, thật khác biệt. HDV họ đi và đi làm theo những cái khác biệt, và tất nhiên khác biệt thì phải độc và độc thì ít người có và họ làm theo cái lịch trình độc đạo. Họ không gặp đồng nghiệp nào cả, hoặc giả là rất ít. Xung quanh họ cũng cùng họ gia cầm nhưng không cùng loài. Rồi cũng đến một ngày họ nhận ra họ thật cô đơn trên con đường họ chọn vì họ không gặp ai giống mình. Vịt con xấu xí ra đi, đi để tìm lại lại đồng nghiệp và rồi họ đã gặp. Họ vẫn là vịt nhưng đứng cạnh những con vịt khác họ có cơ hội được so sánh, được chiêm ngưỡng mặc dù họ có thể vẫn là con vịt xấu xí nhưng họ cảm thấy như là cá về với nước.
Gà hóa cáo:
Chuyện kể về sự biến đổi nhanh chóng của những HDV chỉ qua một mùa du lịch từ HDv lơ mơ, phải chỉ từng ly từng tí nhưng qua một mùa du lịch đã mọc lông mọc cánh.
Chuyện về những con vẹt:
Con vẹt mải chơi, không chịu học bài hoặc giả có học thì cũng dăm câu ba điều rồi nhại đi nhại lại. Cũng giống như HDv mà chỉ có thể đi được một vài 3 tour cơ bản vậy.
Có lẽ chỉ có cái nghề này là sống lâu thành lõi đời thôi chứ lão làng thì vài ba năm là thành lão hết rồi. Chuyện kể cũng đủ cả tốt xấu. Nghe mấy bác tài kể chuyện với nhau có đứa mới mấy tháng trước còn ngu ngu ngơ ngơ, phải chỉ cho từng cái ấy vậy mà gặp lại nhau sau có vài tháng nó đã xù lông, xù cánh để đu với đời.Gặp con cáo già hơn thì nó kêu là sư phụ, gặp con cáo non hơn thì ra vẻ kể cả thật là nhìn mà chả thèm khinh. Có lẽ nó cũng giống như phường xã hội đen vậy. Hướng dẫn viên cũng có dăm bảy loại nhưng có thể chia thành 3 loại dựa theo thu nhập:
Loại 1: Loại coi tiền linh tinh là thu nhập chính còn tip và lương là phụ.
Loại 2: Loại coi tiền tip là thu nhập chính
Loại 3: Loại coi tiền lương là thu nhập chính
Mỗi chặng dừng chân, nhìn ai cũng giống nhau, Khách thì thưởng thức và thảnh thơi. HDV thì ngồi buôn chuyện.Nay đi đâu? mai di đâu? Khách thế nào? HDV nào bức xúc thì là lúc để xả stress, tha hồ mà tâm sự với đồng nghiệp. Ôi dào, bữa nay vớ được cả một hũ mạch nha. Hihihi khách gì vậy? Nào là Ý ẹ, Tây bán nhà, Nhật bẩn, Trung Quốc hôi...
Những câu chuyện:
Vịt con xấu xí:
Câu chuyện này kể về những HDV, những người làm trong những công ty du lịch mong muốn tìm những cái gì đó thật độc, thật khác biệt. HDV họ đi và đi làm theo những cái khác biệt, và tất nhiên khác biệt thì phải độc và độc thì ít người có và họ làm theo cái lịch trình độc đạo. Họ không gặp đồng nghiệp nào cả, hoặc giả là rất ít. Xung quanh họ cũng cùng họ gia cầm nhưng không cùng loài. Rồi cũng đến một ngày họ nhận ra họ thật cô đơn trên con đường họ chọn vì họ không gặp ai giống mình. Vịt con xấu xí ra đi, đi để tìm lại lại đồng nghiệp và rồi họ đã gặp. Họ vẫn là vịt nhưng đứng cạnh những con vịt khác họ có cơ hội được so sánh, được chiêm ngưỡng mặc dù họ có thể vẫn là con vịt xấu xí nhưng họ cảm thấy như là cá về với nước.
Gà hóa cáo:
Chuyện kể về sự biến đổi nhanh chóng của những HDV chỉ qua một mùa du lịch từ HDv lơ mơ, phải chỉ từng ly từng tí nhưng qua một mùa du lịch đã mọc lông mọc cánh.
Chuyện về những con vẹt:
Con vẹt mải chơi, không chịu học bài hoặc giả có học thì cũng dăm câu ba điều rồi nhại đi nhại lại. Cũng giống như HDv mà chỉ có thể đi được một vài 3 tour cơ bản vậy.
Thứ Năm, 3 tháng 2, 2011
Giao thua nam Tan Mao
Giao thừa năm nay mình đi đón một gia đình người Ý. Đoàn khách đáp chuyến bay lúc 00:30. KHởi hành từ nhà lúc 23h30, đến trung tâm, ngó nghiêng đông đúc vì ai cũng đang chờ đợi giây phút giao thưa bắn pháo hoa. Mình thì chẳng có tâm trí chờ đợi giao thừa vì đang đợi anh lái xe tới đón ra sân bay. Những bông pháo hoa đầu tiên trên bầu trời làm mình quên đi nhiệm vụ một lúc. Nhìn ngắm từng tua pháo bông tỏa ra những hình thù yêu thích. Năm mới đã sang, quay qua chúc mừng người bên cạnh một năm mới an khang, thịnh vượng, sức khỏe dồi dào. Mình bắt đầu lo lắng khi không thấy anh lái xe đâu. Anh xuất hiện lúc 24h15, bắt đầu hành trình ra sân bay.
Chỉ cón 15 phút nữa là đến giờ khách đáp mà xe chỉ nhích được từng bước vì lượng người xem pháo bông trên đường Hoàng Diệu rồi cầu Camlet. Nhích mãi qua 30 phút nữa mới nhìn thấy chợ Bến Thành. Vượt qua được bùng binh chợ Bến Thành cũng đã là cả một vấn đề. Tiếp theo là chùa Ấn Độ ở Trương Định lúc này đã là 01:00. Chắc chắn là trễ rồi, anh lái xe vừa lái vừa tiếp tục trò chuyện với mình chắc là để mình bớt lo lắng. Mình đang nghĩ xem liệu khách đáp rồi có ngồi đợi mình hay là bực tức bắt taxi về khách sạn. Ôi mở đầu năm mới với lời xin lỗi... xui cả năm.
Cuối cùng cũng qua được đến Nam Kỳ Khởi Nghĩa, vắng một lúc lại thấy nhích từng bước khi gặp chùa Vĩnh Nghiêm với lượng khách nượp nượp vào chùa xin lộc...
Xe đến được sân bay lúc 01:30,trễ đúng 01 tiếng. Bảng báo đáp đã ngừng làm việc, chạy khắp nhìn xem đối tượng của mình đâu mà chưa thấy. Hỏi han một hồi, Bravo chuyến bay bị delay, khách vẫn chưa ra. Ôi trời ơi, đúng là ở hiền gặp lành.
Ngồi một lúc hỏi một lúc càng hoang mang. Người thì nói chưa ra, người thì nói đáp đúng giờ, khách ra lai rai. 02:00 vẫn chưa thấy khách đâu. Hay là khách mình ra rồi, về khách sạn rồi hồi hộp...
Cuối cùng thì mục tiêu đã xuất hiện, rinh các bạn về khách sạn. Mình về đến nhà đã là 03:30. Chúc mừng năm mới ...Vạn sự hành thông...Cầu mong may mắn.
Chỉ cón 15 phút nữa là đến giờ khách đáp mà xe chỉ nhích được từng bước vì lượng người xem pháo bông trên đường Hoàng Diệu rồi cầu Camlet. Nhích mãi qua 30 phút nữa mới nhìn thấy chợ Bến Thành. Vượt qua được bùng binh chợ Bến Thành cũng đã là cả một vấn đề. Tiếp theo là chùa Ấn Độ ở Trương Định lúc này đã là 01:00. Chắc chắn là trễ rồi, anh lái xe vừa lái vừa tiếp tục trò chuyện với mình chắc là để mình bớt lo lắng. Mình đang nghĩ xem liệu khách đáp rồi có ngồi đợi mình hay là bực tức bắt taxi về khách sạn. Ôi mở đầu năm mới với lời xin lỗi... xui cả năm.
Cuối cùng cũng qua được đến Nam Kỳ Khởi Nghĩa, vắng một lúc lại thấy nhích từng bước khi gặp chùa Vĩnh Nghiêm với lượng khách nượp nượp vào chùa xin lộc...
Xe đến được sân bay lúc 01:30,trễ đúng 01 tiếng. Bảng báo đáp đã ngừng làm việc, chạy khắp nhìn xem đối tượng của mình đâu mà chưa thấy. Hỏi han một hồi, Bravo chuyến bay bị delay, khách vẫn chưa ra. Ôi trời ơi, đúng là ở hiền gặp lành.
Ngồi một lúc hỏi một lúc càng hoang mang. Người thì nói chưa ra, người thì nói đáp đúng giờ, khách ra lai rai. 02:00 vẫn chưa thấy khách đâu. Hay là khách mình ra rồi, về khách sạn rồi hồi hộp...
Cuối cùng thì mục tiêu đã xuất hiện, rinh các bạn về khách sạn. Mình về đến nhà đã là 03:30. Chúc mừng năm mới ...Vạn sự hành thông...Cầu mong may mắn.
Thứ Tư, 12 tháng 1, 2011
Thu vị với tên gọi trái vú sữa
Vú sữa tên gọi và đặc điểm riêng:
Cây vú sữa thuộc họ hồng xiêm (Sapotaceae) xuất xứ từ Châu Mỹ du nhập vào Ấn Độ, Sri Lanka, Philippines, Thái Lan rồi vào miền Nam Việt Nam. Như vậy trái vú sữa có mặt ở Việt Nam chưa lâu. Cây trồng 7 năm mới cho trái và một năm mùa vú sữa chỉ kéo dài 3 tháng bắt đầu từ tháng 12 cho đến tháng 2 năm sau tính theo dương lịch.
Bạn đã bao giờ nhìn thấy người ta thu hoạch và thưởng thức trái vú sữa?
Như đã biết trái vú sữa có nguồn gốc từ nước ngoài và tên tiếng anh của nó là star apple vì nó trông bề ngoài giống trái táo nhưng khi bổ đôi ra thì có hình ngôi sao ở bên trong.
Nó có tên gọi khác là cây lá vàng(golden tree leaf) vì mặt sau của lá màu vàng đồng và có lông.
Khi cây ngôi sao táo về đến Việt Nam, người Việt có cách thu hoạch và ăn khác và vì thế nó có cái tên thú vị hơn nhiều: trái vú sữa. vú sữa đến mùa thu hoạch, trái tròn, hồng căng mịn được người ta hái bằng một cây sào và một người bên dưới đỡ trái sữa bằng cách mặc một cái tạp dề để hứng và bỏ vào sọt. Trái vú sữa được bỏ trực tiếp vào sọt và đưa đi tiêu thụ. Người ta tránh sờ tay vào trái vú sữa vì nó sẽ để lại dấu vết và trái sữa sẽ bị thâm, ko bán được giá. Như vậy nếu theo đúng tiêu chuẩn thì người mua cuối cùng sẽ là người sờ và thưởng thức nó.
Trái vú sữa chín hồng, căng mịn làm người thưởng thức chưa nỡ ăn luôn mà sờ nắm nó cho đến khi mềm nhũn ra và dòng sữa trong trái trào ra mới vội mút nó và đến lúc đó thì đâu còn cần dao bổ để thấy được ngôi sao bên trong mà gọi là quả ngôi sao táo.Vì thế khi mua trái vú sữa người ta có câu: "chỉ được nhìn không được sờ. Nếu đã sờ là phải ăn". Người ta cũng không sợ mủ của trái vú sữa ra trắng cả miệng vì đã có mặt vàng đồng của lá vú sữa làm khăn lau miệng.
Như vậy, tên gọi của trái vú sữa ở Việt Nam hoàn toàn là do cách làm và cách ăn của người Việt Nam mà ra. Ông cha ta thâm thúy thật.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
What is news!
Tạm dừng những cuộc hành trình dài cho những chuyến đi 1 ngày