Hanh trinh giang sinh 2009:
Theo như kế hoạch đoàn gồm 10 người đi: Hải Hà, Thủy Tiên, Cẩm Tú, Việt Nam, Mỹ Ry, Thị Thùy, Hữu Phúc, Hoàng Việt, Thủ Khoa, Thị Yên.
Tuy nhiên khi đêm đã về khuya thì Yên nhận được hung tin rằng thì là Thủ Khoa vì bận việc nên không thể tham gia mặc dù đã lôi kéo nhưng vẫn không đi được thì cuối cùng đoàn khởi hành với con số 9 tương ứng với vùng đất “chin rồng”.
Theo như chương trình đoàn khởi hành lúc 07:00, tuy nhiên vì những lý do rất Việt Nam nên đoàn đến lúc 07:33 phút mới bắt đầu lăn bánh rời khỏi Saigon. (Tuyên dương bạn Thủy Tiên rất giống khách của InnoViet, nghĩa là đến trước giờ hẹn. Phê bình một số bạn đến trễ giờ vì ngủ quên.:).
Xe lăn bánh theo con đường đại lộ đông tây để về miền Tây. Đoàn dừng chân tại Mekong Restop(15 phút để đi vệ sinh và được Ms Hai Hà mời ăn kem hehe ngon ngon có ai thấy mùi nhang ko?).
Trên đường đi đến làng vú sữa Vĩnh Kim, sau khi nghe giới thiệu thì các InnoVietters rút ra kết luận: “Không được sờ vào hiện vật, nếu đã trót sờ rồi thì phải dùng luôn”.
Các bạn đi một vòng quanh làng vú sữa, vào một nhà trồng mận trái treo lủng lẳng đỏ tím rịm thì các bạn thích quá và đã trót sờ nên phải dùng luôn, tuy nhiên, sau khi dùng thì mới được chủ nhà cho biết là vừa phun thuốc diệt côn trùng hại trái hehe…Ngôi nhà này ngoài trồng mận ra còn nuôi rất nhiều dê, họ hàng của bạn Cẩm Tú và Việt Nam. Ms Hải Hà mua 5 ký mận cho anh em, Cẩm Tú và Việt Nam tù biệt bạn than ngậm ngùi tiến về chợ Vĩnh Kim.
Đến chợ Vĩnh Kim, vú sữa thì nhiều mà không bán lẻ đi mãi mới mua được 15000 cho 6 trái vú sữa.
11:30 am lên xe đi Vĩnh Long, trên xe ai nấy mang vú sữa ra mút, Tú nhà tat ham ăn nên mồm dính đầy nhựa, cái này có cả hình ảnh và video ghi lại nhé.
Mọi người nhất trí ăn cháo cá miền Tây mà tìm dọc đường không thấy cuối cùng đến lối rẽ Bình Minh đi Trà Ôn thì đành dừng ăn ở quán Minh Hương nhưng khi vào đến nơi thì chặt chém chúng tớ kinh quá (Cơm dĩa thì 25k, cơm phần thì 50k, món ăn gồm có cá kho và canh) Chúng tớ xì họ một cái rồi quyết tâm để bụng đói thẳng tiến đến trung tâm bảo trợ xã hội Bình Minh.
Trước khi đến với trung tâm chúng tớ lại nhìn thấy quán cháo cá, ối giời ôi, không biết tả như thế nào nữa: Quán nằm từ quốc lộ 54 rẽ vào 70m, không khí trong lành, khung cảnh nhà quay lá dừa nước lãng mạn hết sức tuy nhiên cái đó không quan trọng bằng cái lẩu cháo cá hấp dẫn với 2 con cá(lóc đồng nhé) và các loại rau xanh, bên nồi cháo bốc khói nghi ngút chacha…
Nhanh lên, các cháu đang chờ… tuy nhiên cũng phải đến lúc cả nồi không còn tí cháo, tí rau nào thì cả nhà mới đứng dậy được rồi vào thăm các cháu ở trung tâm.
Trung tâm Bình Minh tọa lạc tại Áp Phù Ly 1, Đông Bình, Bình Minh, Vĩnh Long, là một ấp thuộc diện nghèo khó nhất tỉnh. Đồng bào chủ yếu là người Khmer, tại trung tâm có 84 em học sinh (2 lớp người Việt và 02 lớp người Khmer). Chúng tôi tặng quà và bánh kẹo cho các em, đi tới mỗi lớp đều được nghe các em hát tặng: nào là cháu yêu chú bộ đội, hai bàn tay của em…Các bé ở đây khi được hỏi thích được ông già Noel tặng quà gì thì đều thấy thích tặng ô tô.
Khi được hỏi ông già Noel đến từ đâu thì các em đều nói ông già Noel đến từ Bắc Cực.
Ông già noel ở Bắc Cực với ai? Với công chúa tuyết hahahaha
Chúng tôi đến đúng vào giờ các em ăn chiều (gồm nước xương và mì sợi). Ms Cẩm Tú kết em bé phát muỗm.
Trung tâm còn cả những người già neo đơn và thanh niên tàn tật tuy nhiên chúng tôi không đủ thời gian nên tiếp tục lên đường.
Tàu đón chúng tôi đưa các ông, bà già Noel và công chúa tuyết về đến miền quê thuộc tỉnh Vĩnh Long, chúng tôi phát kẹo rôi thẳng tiến đến nhà chú Bé Em, đi loanh quanh phát quà cho các em. Năm trước ông già đi bằng xe đạp thì năm nay ông đi bằng thuyền.
Chúng tôi đến nhà có em bé khóc thét năm ngoái là: Thủy và Phúc thì hai em bé năm nay vẫn còn e dè nhưng không khóc thét nữa.
Có em bé nghe nói có ông già Noel tới tặng quà nên chạy một đoạn đường xa đến xin quà:
Ông già Noel Phúc: Con tên là gì? Con tên là phúc.
Oh, tặng con bánh kẹo này.
Tặng cho nó cái xe đi công nó chạy đến đây…. Hehe
Tới nhà chú Bé em, các bạn thi nhau làm nông dân thu hoạch và thưởng thức thành quả của gia đình.
Tạm biệt chú bé em, thuyền đưa chúng tôi về nhà cô Ánh.
Bữa ăn chiều được tổ chức tại hiên nhà tư gia của chú Ba Hành, thì sao nhỉ? Các bạn thành viên tham gia có ấm ức gì thì bày tỏ nhé?
Kết thúc buổi tối bằng buổi nói chuyện về tình hình ngày hôm nay là: Phát quà thì được ít mà ăn uống thì đầy đủ. Nhiệm vụ của ngày mai là: Phải phát hết quà và chất lượng.
Thức dậy lúc 05:30 am đã thấy Ms Việt quét sân cho việc tập thể dục, mọi người đã đầy đủ tuy nhiên còn Ms Cẩm Tú và Việt Nam thì vẫn còn say giấc nồng, Ms Việt đã phải dùng đến mõ nồi mà hai thành phần đó vẫn chưa chịu dậy, khủng khiếp quá.
Sau khi tập các động tác chân tay, cổ, chạy bộ tại chỗ rồi đến Yoga thì đến màn đi bộ quanh vườn bưởi, hít thở không khí trong lành.
06:30am, Tàu chở chúng tôi qua chợ nổi phát quà cho các em, các ông bà già tìm mãi mỏi mòn mới được một em đang ăn cơm, ông bà già lên tặng quà rồi hôn em thì em khóc hét lên, lè hết cả cơm ra khổ quá, khổ quá.
Tàu tiếp tục chở chúng tôi qua các ghe khác, lúc này cả chợ nổi đã biết là có ông gia noel đến phát quà nên thi nhau chạy ra đầu ghe vẫy vẫy ông già Noel đến tặng quà. Chúng tôi đến từng ghe, tặng từng em và không quên nói lời chúc giáng sinh an lanh.
Hết màn tặng quà thì đến màn ăn sáng (bún riêu) các bạn ăn ngon lành mà ko biết có ngon không khi biết người ta rửa chén ngay dưới sông này.
Lên chợ trên cạn, bao nhiêu là trẻ em tha hồ phát, hết chợ thì ra nhà thờ, ra trường học, trường học đang thi thì đợi rồi phát.
Trên đường phát quà chúng tôi cũng gặp 01 ông già Noel khác tuy nhiên ông già này không phát quà cho các em hoành tráng như ông già nhà innoViet.
09:30 Rời chợ chúng tôi đến chỗ giữ xe để lấy xe đạp ra chùa. Các bạn Sales đều là chân ngắn cả nên việc đèo nhau cũng hết sức khó khăn đấy là chưa nói đến xe lại quá cao, Mình chịu trách nhiệm đèo Cẩm Tú (13 tuổi) mà nặng như một tạ ba hehe.
Đến chùa, nghỉ ngơi, tặng quà rồi tiếp tục hành trình về nhà cô Hạnh phát quà, ăn cơm trưa.
Trên đường lên phà: A ông già Noel đấy rồi, gớm sáng cháu nó nhận được kẹo của ông mà nó cứ nhắc mãi…..
Tặng quà, ăn trưa, uống rượu hộ rồi nghỉ ngơi rồi về thành phố:
Chủ Nhật, 27 tháng 12, 2009
Thứ Tư, 16 tháng 12, 2009
Kham benh dinh ky
Hành trình đi khám bệnh của Innoviet,
07:15 ngày 21/11/2009 giờ hẹn đã đến nhưng tại điểm hẹn 203 phạm Ngũ Lão chỉ có mặt mốc Cẩm Tú, Thị Yên và Ngoan Minh. Giờ đã đến là đi, vậy là 3 mạng lên 2 xe vi vu trong không gian buổi sáng thứ bảy đường vắng để đến đại bản doanh của An Khang phòng khám.
Tọa lạc tại …. Cách Mạng THáng Tám, Quận 1, lúc này chỉ có vài ba xe gắn máy có mặt nên chúng tôi hết sức dễ dàng đậu xe, đi vào quầy lễ tân, đưa phiếu báo khám và chờ đợi.
Sau vài phút chờ đợi thì một công ty khác với lực lượng đông đảo hơn đến làm chật kín cả phòng chờ. Nhóm tiếp theo của công ty cũng đã tới.
Lễ tân gọi tên đưa cho một số thứ:
Thẻ nhựa trên có mã số dành để truy cập vào mạng khi muốn xem kết quả
Phiếu khám với các mục cần khám,c ác phòng ban cần tới, các chữ ký của bác sỹ cần điền.
Bắt đầu hành trình khám bệnh: Tầng trệt
Đầu tiên là phòng y tế: Cân đo đong đếm với cân nặng, chiều cao, huyết áp, nhịp tim, độ cận của mắt. Ở phòng này không có thắc mắc gì mấy về cân nặng, nhịp tim hay huyết áp nhưng các bạn đều có thắc mắc về cái máy ăn gian chiều cao…không đúng không đủ…âu nó cũng là cái máy Khôn nhỉ? Tiếp theo là đo mắt, cái máy đo người cận cũng như không cận 10/10 vì người cân thì đeo kính đọc chữ còn người sáng thì bịt một mắt đọc chữ. Ngoan Minh nhi?
Tiếp theo đến cái phòng chai lọ: Vừa vào đến phòng đưa cho anh bác sỹ cái phiếu khám, anh liền lấy ra 3 cái lọ (2 nhỏ+ 1 lớn) cắt dán, lên mã số nhữ bán đồ trong siêu thị ấy rồi bảo: ngồi xuống chờ đợi. Đưa tay phải đây, bác vỗ mấy cái không tìm thấy gì bác lại bảo đưa tay trái đây, bác vỗ mấy cái tức thì ven nổi nên, được lấy tay này. Em thỏ thẻ bác ơi bác nhẹ tay. Em cũng đã từng bị kim chọc vào da thịt nên biết cảm giác thế nào nhưng vì sức khỏe em đã chuẩn bị tâm lý, bác chọc đến đâu em biết đến đấy, cứ tự nhủ sắp đau rồi đây nhưng mãi vẫn chưa thấy gì cả, rồi bác lấy bong quẹt quẹt mát cả da nhưng em biết là sắp đau rồi đây, em đã sẵn sang chịu đau, chờ mãi vẫn chưa thấy gì, nhìn lại thì đã gần đầy xi lanh máu eo ơi, chả đau tẹo nào em kết bác sỹ này nhưng em quên tên rồi. Bác lấy máu xong thì chia ra 2 lọ nhỏ còn lọ to thì bác bảo: siêu âm xong lây nước tiểu.
Lầu 2: Sau cái màn lây máu thì ai cũng hí hửng, tung tăng lên lầu với cái lọ lớn, Cẩm Tú nhà ta sau một hồi tung tăng với phòng điện tim thì bị lạc mất cái lọ. Ở phòng điên tim: Đóng và chốt cửa vào – dạ. Nằm lên kia – dạ. Kéo quần lên ngang đầu gối – dạ. Kéo áo lên ngang ngực – dạ. Thế rồi bác sỹ làm gì, không biết, chỉ cảm giác thế này thôi: Bác bôi bôi ở hai chân, ở tay và ở ngực. Bác lấy kẹp kẹp chân, kẹp tay, kẹp cả vào ngực, buồn cười quá nhưng không giám cười. Một lúc thì bác sỹ bảo xong – dạ. thế là ra đến giờ vẫn không nhớ phòng này là phòng gì.
Đợi bác sỹ khám tổng quát mãi không thấy nên chúng tôi lên phòng khám RHM và TMH: Cái phòng này thì cũng bình thường thôi cũng nằm xuống nhưng không phải cởi cái gì rồi bác sỹ cũng phán, cũng rờ. Hải Hà chỉ có nhân xét là: Nhìn lõ mũi của mình thấy gớm toàn lông với lá.
Hết cái lầu 3 thì chúng tôi xuống lại lầu 2 phòng khám tổng quát và siêu âm. Để siêu âm được thì các bạn phải thật mót đi tiểu mới siêu âm được và thế là chúng tôi 3 người đến trước ngồi kìn kìn đổ nước vào bụng. Vừa uống nước vừa chờ đợi. Trở lại với chuyện Cẩm Tú quên lọ nước tiểu phải xuống xin lại lọ khác hí hửng lên lầu 2 để vào nhà vệ sinh – khoan khoái bước ra – xong. Đây là câu đối thoại: Ngoan Minh: Em siêu âm rồi a? Cẩm Tú: Chưa, siêu âm ở đâu? Ngoan Minh: Thế sao đã lấy nước tiểu? lấy sau khi siêu âm mà. Cẩm Tú: trời…ai biết thế là Tú ta lại vào nhà vệ sinh đổ xét nghiệm phẩm đi và ngồi uống nước tiếp cho đến khi mót tiểu hehehe…Yên và Minh vẫn tiếp tục ngồi đó đổ nước vào bụng: Sao mọi ngày chỉ cần 1 chai nước là mót mà sao uống từ sáng tới giờ hoa cả mắt, ù cả tai, nước tràn cả ra mắt mà sao vẫn không thấy mót gì nhỉ chết thật, chết thật.
Tại phòng chờ siêu âm: Rất nhiều người ngồi chờ nhưng ít người được khám vì không mót: Anh tiếp tân hỏi: 28,29 mót chưa? Mặt đơ ra chưa kịp phản ứng gì thì: Chắc là chưa rồi, ngồi đấy ….Ai mót rồi? dơ tay….Anh ơi cho em hỏi – nước ở đâu? Cả đám ngồi chờ chỉ tay về cùng một hướng: kia kìa… ai cũng biết thùng nước nằm ở đâu hihi….
Trong phòng siêu âm: Cái phòng này được nói nhiều vì được coi là phòng khám thú vị nhất: Đây là các mẩu chuyện trong phòng với bác sỹ:
Nhân vật 1:
Nằm lên đây – dạ
Cởi cúc quần ra – ơ dạ
Kéo áo lên ngang ngực – dạ
Bác sỹ quẹt quẹt – eo ơi
Phình bụng lên – dạ
Thở đều – dạ
Uống nước dữ ha? – dạ mót thì không mót chỉ muốn ói ra nước thôi a.
Nhân vật 2: (đầu óc không chánh niệm) – Trong khi bác sỹ hết sức chánh niệm.
Nằm xuống đặt mông vào cái tã kia: chết cha
Cởi cúc quần ra: Chết mẹ
Vén áo ngực lên: Ấy chết
Quẹt quẹt lần đầu đến khám hả? Dạ, đây là lần đầu của em.
Không sao: lần đầu rồi sẽ có lần sau và những lần sau nữa.
Đã mót tiểu chưa? Dạ, mót lắm rồi,
Bác sỹ đang hành động thì nhân vật này suy nghĩ miên man: Bác vẫn đang tìm, bác chưa tìm ra, bác đã tìm thấy, bác đánh dấu, rồi bác lại đi tìm cái khác, lại đánh dấu, cuối cùng bác biết hết này là cật, này là phổi, này là lá lách này là gan, này là mật này là buồng trứng, này là tử cung, bác biết hết của nhân vật này rồi. Nhanh lên bác sỹ ơi, em mót lắm rồi.
Xong rồi: Bác cho một tập giấy thấm – lau đi
Tốt, không sao cả: Dạ, cảm ơn bác sỹ, lần đầu không bị sao cả, chỉ bực cái thuốc bác quét lên bụng thôi, lau mãi vẫn chưa hết, dây ra cả quần áo,
Ra đến ngoài khoan khoái, mặt tươi như hoa: Xong rồi, hay lắm, không bị sao cả, may quá.
Nhân vật thứ 3:
Nằm lên đây – dạ
Cởi cúc quần ra – ơ dạ
Kéo áo lên ngang ngực – dạ
Bác sỹ quẹt quẹt – eo ơi
Phình bụng lên – dạ
Thở đều – dạ
Chết cha: Túi mật đâu sao không thấy? – Ối
À, bác rờ thấy, bác đánh dấu,
Kết thúc tại phòng siêu âm, chúng tôi lên lầu lấy xét nghiệm phẩm – xong chưa, xong rồi, đang đợi nốt phòng khám nội tổng quát nữa là xong.
Mang xét nghiệm phẩm xuống tầng trệt để gửi lại, nhưng phải có ngươi ngồi canh tới số khám thế là Ngoan Minh ngồi đợi, Yên đi gửi xét nghiệm phẩm: Lọ này là của Minh, Lọ này là của Yên, tay trái của Minh, tay phải của Yên, trái Minh, phải Yên…..xuống đến nơi anh bác sỹ bảo: Thả tất vào cái giỏ kia – giỏ nào? Yên hỏi. Đấy thì ra tất cả đều đã được đánh mã số và chỉ việc bỏ vào đó thôi mất công Yên từ lầu 1 xuống đếm (lua qua)
Kinh nghiêm cho những người đi sau. Lọ của ai người ấy cầm tránh cầm hộ, cầm nhầm và đặc biệt là đi nhầm lọ.
Sau khi kết thúc khám mới thấy Bảo Trâm lọ mọ ở phòng Y tế.
Kết thúc buổi khám bệnh, chúng tôi gửi lại phiếu khám trong đó có tất cả các chữ ký của các bác sỹ đã khám, duy chỉ có Ngọc Lệ là cầm về và mới biết không chỉ có chữ bác sỹ xấu mà chữ lễ tân cũng xấu vì: từ chữ XNT: cty tinh mà Ngọc Lệ nhà ta dịch thành: HIV: dương tinh hehe…
Kết thúc khám bệnh là (10:00) bữa ăn sáng muộn tại nhà hàng Sen – Nguyễn Thái Học.
Haha, một buổi sáng thú vị.
07:15 ngày 21/11/2009 giờ hẹn đã đến nhưng tại điểm hẹn 203 phạm Ngũ Lão chỉ có mặt mốc Cẩm Tú, Thị Yên và Ngoan Minh. Giờ đã đến là đi, vậy là 3 mạng lên 2 xe vi vu trong không gian buổi sáng thứ bảy đường vắng để đến đại bản doanh của An Khang phòng khám.
Tọa lạc tại …. Cách Mạng THáng Tám, Quận 1, lúc này chỉ có vài ba xe gắn máy có mặt nên chúng tôi hết sức dễ dàng đậu xe, đi vào quầy lễ tân, đưa phiếu báo khám và chờ đợi.
Sau vài phút chờ đợi thì một công ty khác với lực lượng đông đảo hơn đến làm chật kín cả phòng chờ. Nhóm tiếp theo của công ty cũng đã tới.
Lễ tân gọi tên đưa cho một số thứ:
Thẻ nhựa trên có mã số dành để truy cập vào mạng khi muốn xem kết quả
Phiếu khám với các mục cần khám,c ác phòng ban cần tới, các chữ ký của bác sỹ cần điền.
Bắt đầu hành trình khám bệnh: Tầng trệt
Đầu tiên là phòng y tế: Cân đo đong đếm với cân nặng, chiều cao, huyết áp, nhịp tim, độ cận của mắt. Ở phòng này không có thắc mắc gì mấy về cân nặng, nhịp tim hay huyết áp nhưng các bạn đều có thắc mắc về cái máy ăn gian chiều cao…không đúng không đủ…âu nó cũng là cái máy Khôn nhỉ? Tiếp theo là đo mắt, cái máy đo người cận cũng như không cận 10/10 vì người cân thì đeo kính đọc chữ còn người sáng thì bịt một mắt đọc chữ. Ngoan Minh nhi?
Tiếp theo đến cái phòng chai lọ: Vừa vào đến phòng đưa cho anh bác sỹ cái phiếu khám, anh liền lấy ra 3 cái lọ (2 nhỏ+ 1 lớn) cắt dán, lên mã số nhữ bán đồ trong siêu thị ấy rồi bảo: ngồi xuống chờ đợi. Đưa tay phải đây, bác vỗ mấy cái không tìm thấy gì bác lại bảo đưa tay trái đây, bác vỗ mấy cái tức thì ven nổi nên, được lấy tay này. Em thỏ thẻ bác ơi bác nhẹ tay. Em cũng đã từng bị kim chọc vào da thịt nên biết cảm giác thế nào nhưng vì sức khỏe em đã chuẩn bị tâm lý, bác chọc đến đâu em biết đến đấy, cứ tự nhủ sắp đau rồi đây nhưng mãi vẫn chưa thấy gì cả, rồi bác lấy bong quẹt quẹt mát cả da nhưng em biết là sắp đau rồi đây, em đã sẵn sang chịu đau, chờ mãi vẫn chưa thấy gì, nhìn lại thì đã gần đầy xi lanh máu eo ơi, chả đau tẹo nào em kết bác sỹ này nhưng em quên tên rồi. Bác lấy máu xong thì chia ra 2 lọ nhỏ còn lọ to thì bác bảo: siêu âm xong lây nước tiểu.
Lầu 2: Sau cái màn lây máu thì ai cũng hí hửng, tung tăng lên lầu với cái lọ lớn, Cẩm Tú nhà ta sau một hồi tung tăng với phòng điện tim thì bị lạc mất cái lọ. Ở phòng điên tim: Đóng và chốt cửa vào – dạ. Nằm lên kia – dạ. Kéo quần lên ngang đầu gối – dạ. Kéo áo lên ngang ngực – dạ. Thế rồi bác sỹ làm gì, không biết, chỉ cảm giác thế này thôi: Bác bôi bôi ở hai chân, ở tay và ở ngực. Bác lấy kẹp kẹp chân, kẹp tay, kẹp cả vào ngực, buồn cười quá nhưng không giám cười. Một lúc thì bác sỹ bảo xong – dạ. thế là ra đến giờ vẫn không nhớ phòng này là phòng gì.
Đợi bác sỹ khám tổng quát mãi không thấy nên chúng tôi lên phòng khám RHM và TMH: Cái phòng này thì cũng bình thường thôi cũng nằm xuống nhưng không phải cởi cái gì rồi bác sỹ cũng phán, cũng rờ. Hải Hà chỉ có nhân xét là: Nhìn lõ mũi của mình thấy gớm toàn lông với lá.
Hết cái lầu 3 thì chúng tôi xuống lại lầu 2 phòng khám tổng quát và siêu âm. Để siêu âm được thì các bạn phải thật mót đi tiểu mới siêu âm được và thế là chúng tôi 3 người đến trước ngồi kìn kìn đổ nước vào bụng. Vừa uống nước vừa chờ đợi. Trở lại với chuyện Cẩm Tú quên lọ nước tiểu phải xuống xin lại lọ khác hí hửng lên lầu 2 để vào nhà vệ sinh – khoan khoái bước ra – xong. Đây là câu đối thoại: Ngoan Minh: Em siêu âm rồi a? Cẩm Tú: Chưa, siêu âm ở đâu? Ngoan Minh: Thế sao đã lấy nước tiểu? lấy sau khi siêu âm mà. Cẩm Tú: trời…ai biết thế là Tú ta lại vào nhà vệ sinh đổ xét nghiệm phẩm đi và ngồi uống nước tiếp cho đến khi mót tiểu hehehe…Yên và Minh vẫn tiếp tục ngồi đó đổ nước vào bụng: Sao mọi ngày chỉ cần 1 chai nước là mót mà sao uống từ sáng tới giờ hoa cả mắt, ù cả tai, nước tràn cả ra mắt mà sao vẫn không thấy mót gì nhỉ chết thật, chết thật.
Tại phòng chờ siêu âm: Rất nhiều người ngồi chờ nhưng ít người được khám vì không mót: Anh tiếp tân hỏi: 28,29 mót chưa? Mặt đơ ra chưa kịp phản ứng gì thì: Chắc là chưa rồi, ngồi đấy ….Ai mót rồi? dơ tay….Anh ơi cho em hỏi – nước ở đâu? Cả đám ngồi chờ chỉ tay về cùng một hướng: kia kìa… ai cũng biết thùng nước nằm ở đâu hihi….
Trong phòng siêu âm: Cái phòng này được nói nhiều vì được coi là phòng khám thú vị nhất: Đây là các mẩu chuyện trong phòng với bác sỹ:
Nhân vật 1:
Nằm lên đây – dạ
Cởi cúc quần ra – ơ dạ
Kéo áo lên ngang ngực – dạ
Bác sỹ quẹt quẹt – eo ơi
Phình bụng lên – dạ
Thở đều – dạ
Uống nước dữ ha? – dạ mót thì không mót chỉ muốn ói ra nước thôi a.
Nhân vật 2: (đầu óc không chánh niệm) – Trong khi bác sỹ hết sức chánh niệm.
Nằm xuống đặt mông vào cái tã kia: chết cha
Cởi cúc quần ra: Chết mẹ
Vén áo ngực lên: Ấy chết
Quẹt quẹt lần đầu đến khám hả? Dạ, đây là lần đầu của em.
Không sao: lần đầu rồi sẽ có lần sau và những lần sau nữa.
Đã mót tiểu chưa? Dạ, mót lắm rồi,
Bác sỹ đang hành động thì nhân vật này suy nghĩ miên man: Bác vẫn đang tìm, bác chưa tìm ra, bác đã tìm thấy, bác đánh dấu, rồi bác lại đi tìm cái khác, lại đánh dấu, cuối cùng bác biết hết này là cật, này là phổi, này là lá lách này là gan, này là mật này là buồng trứng, này là tử cung, bác biết hết của nhân vật này rồi. Nhanh lên bác sỹ ơi, em mót lắm rồi.
Xong rồi: Bác cho một tập giấy thấm – lau đi
Tốt, không sao cả: Dạ, cảm ơn bác sỹ, lần đầu không bị sao cả, chỉ bực cái thuốc bác quét lên bụng thôi, lau mãi vẫn chưa hết, dây ra cả quần áo,
Ra đến ngoài khoan khoái, mặt tươi như hoa: Xong rồi, hay lắm, không bị sao cả, may quá.
Nhân vật thứ 3:
Nằm lên đây – dạ
Cởi cúc quần ra – ơ dạ
Kéo áo lên ngang ngực – dạ
Bác sỹ quẹt quẹt – eo ơi
Phình bụng lên – dạ
Thở đều – dạ
Chết cha: Túi mật đâu sao không thấy? – Ối
À, bác rờ thấy, bác đánh dấu,
Kết thúc tại phòng siêu âm, chúng tôi lên lầu lấy xét nghiệm phẩm – xong chưa, xong rồi, đang đợi nốt phòng khám nội tổng quát nữa là xong.
Mang xét nghiệm phẩm xuống tầng trệt để gửi lại, nhưng phải có ngươi ngồi canh tới số khám thế là Ngoan Minh ngồi đợi, Yên đi gửi xét nghiệm phẩm: Lọ này là của Minh, Lọ này là của Yên, tay trái của Minh, tay phải của Yên, trái Minh, phải Yên…..xuống đến nơi anh bác sỹ bảo: Thả tất vào cái giỏ kia – giỏ nào? Yên hỏi. Đấy thì ra tất cả đều đã được đánh mã số và chỉ việc bỏ vào đó thôi mất công Yên từ lầu 1 xuống đếm (lua qua)
Kinh nghiêm cho những người đi sau. Lọ của ai người ấy cầm tránh cầm hộ, cầm nhầm và đặc biệt là đi nhầm lọ.
Sau khi kết thúc khám mới thấy Bảo Trâm lọ mọ ở phòng Y tế.
Kết thúc buổi khám bệnh, chúng tôi gửi lại phiếu khám trong đó có tất cả các chữ ký của các bác sỹ đã khám, duy chỉ có Ngọc Lệ là cầm về và mới biết không chỉ có chữ bác sỹ xấu mà chữ lễ tân cũng xấu vì: từ chữ XNT: cty tinh mà Ngọc Lệ nhà ta dịch thành: HIV: dương tinh hehe…
Kết thúc khám bệnh là (10:00) bữa ăn sáng muộn tại nhà hàng Sen – Nguyễn Thái Học.
Haha, một buổi sáng thú vị.
Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2009
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
What is news!
Tạm dừng những cuộc hành trình dài cho những chuyến đi 1 ngày