Như chưa bao giờ cháy thế, lượng khách du lịch inbound tăng đột biến. Nhà nhà tìm guide, người người tìm guide chỉ béo cho các công ty viễn thông thôi.
Thứ Bảy, 27 tháng 12, 2008
Thứ Ba, 23 tháng 12, 2008
Christmas in vinh long province
Cuối cùng thì InnoViet cũng có buổi cùng nhau sau 2 tháng chưa có hoạt động gì. Những con heo đất đã được đập ra, những phút giây chào đón đêm Noel cũng làm các InnoVietter thêm náo nức. Ngày mai 7h:00 Đoàn sẽ xuôi về Miền Tây, với vai trò các ông già noel và công chúa tuyết(một số là bà già tuyết) sẽ thay vì cưỡi con tuần lộc thì sẽ cưỡi con xe đạp sắt đến với các em nhỏ miền Tây. Hình ảnh sẽ được update sau. thông tin sẽ được cập nhập sau chuyến đi.
Merry Christmas and Happy New year.
Merry Christmas and Happy New year.
MY CHILDREN
Ngày mai mình không tham gia đón Noel cùng những em nhỏ trong lớp của mình được nên hôm nay mình vừa học vừa chơi với các em. Các em rất thích nhận quà của mình nhưng lười học quá. Cả buổi mà học được có mỗi hai câu. Hi vọng rằng các em sẽ học tập tốt hơn nữa.
Chúc giáng sinh an lành,
Hẹn gặp lại vào năm mới.
Chúc giáng sinh an lành,
Hẹn gặp lại vào năm mới.
Thứ Hai, 22 tháng 12, 2008
Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2008
MOT NGAY O DA LAT
Mong ước một ngày quay trở lại Đà Lạt nay đã đến. Mình dự định cho chuyến đi này là 2 ngày nhưng cuối cùng thì cũng như những lần trước khi đến Đà lạt - Vội vã trở về vội vã ra đi-
Đà Lạt quá lãng mạn cho ta lang thang một mình nơi đây.
Mở đầu một ngày ở Đà Lạt bằng việc đi ăn bún ở quán Bún Công nổi tiếng. ngắm vườn rau Đà Lạt.
Lên Dalat nights uống cafe, chào buổi sáng Dalat, ngắm toàn cảnh cao nguyên Lâm Viên, run rẩy trước cái lạnh Dalat. Một ly trà, một ly cafe thật nóng không đủ xua đi cái lạnh cao nguyên.
Xem hội thi cắm hoa bên bờ Xuân Hương, mừng Dalat 115 năm hình thành và phát triển, ngắm người Đà Lạt, Người Dalat thật dịu dàng và nhẹ nhàng, dễ thương.
Dạo quanh Hồ Xuân Hương, khu Hòa Bình, nhìn mọi người hình như không có ai đi một mình cả, cảnh đẹp quá nhưng mình thì buồn .
Đi ăn chè Trường đường 3/2.
chiều vào mua sắm ở nhà thờ Domain, lưa lựa, chọn chọn...mua và mua. Nhận được một cuộc điện thoại thảm hại. Buồn bã đi về khách sạn. check out.
Vào quán Miến Gà Nga ở dốc Nguyễn Chí Thanh. đi chợ đêm Đà Lạt, lựa chọn, mua mua...kết thúc buổi tối bằng việc ăn một cái bánh tráng nướng mỡ hành, uống một ly sữa đậu nành nóng. Thất thểu ra về bước thấp bước cao
Chào tạm biệt Đà Lạt quá mộng mơ và ta quá cô độc. Mình sẽ không bao giờ đến Dalat một mình nữa.
Đà Lạt quá lãng mạn cho ta lang thang một mình nơi đây.
Mở đầu một ngày ở Đà Lạt bằng việc đi ăn bún ở quán Bún Công nổi tiếng. ngắm vườn rau Đà Lạt.
Lên Dalat nights uống cafe, chào buổi sáng Dalat, ngắm toàn cảnh cao nguyên Lâm Viên, run rẩy trước cái lạnh Dalat. Một ly trà, một ly cafe thật nóng không đủ xua đi cái lạnh cao nguyên.
Xem hội thi cắm hoa bên bờ Xuân Hương, mừng Dalat 115 năm hình thành và phát triển, ngắm người Đà Lạt, Người Dalat thật dịu dàng và nhẹ nhàng, dễ thương.
Dạo quanh Hồ Xuân Hương, khu Hòa Bình, nhìn mọi người hình như không có ai đi một mình cả, cảnh đẹp quá nhưng mình thì buồn .
Đi ăn chè Trường đường 3/2.
chiều vào mua sắm ở nhà thờ Domain, lưa lựa, chọn chọn...mua và mua. Nhận được một cuộc điện thoại thảm hại. Buồn bã đi về khách sạn. check out.
Vào quán Miến Gà Nga ở dốc Nguyễn Chí Thanh. đi chợ đêm Đà Lạt, lựa chọn, mua mua...kết thúc buổi tối bằng việc ăn một cái bánh tráng nướng mỡ hành, uống một ly sữa đậu nành nóng. Thất thểu ra về bước thấp bước cao
Chào tạm biệt Đà Lạt quá mộng mơ và ta quá cô độc. Mình sẽ không bao giờ đến Dalat một mình nữa.
Thứ Ba, 16 tháng 12, 2008
GẶP GỠ VÀ CHIA LY
"Giữ người muốn ở lại chứ không thể giữ người muốn ra đi" - Đó là câu để mở đầu cho cuộc chia ly. Cuộc sống trôi đi, và con người cũng phải khác. Mọi thứ đều đang vận động. Ngày hôm nay khác ngày hôm qua. Vẫn biết là thế, nhưng vẫn sẽ buồn. Buồn vì mọi thứ cứ đến rồi đi, mình cũng có lúc đến rồi đi như thế, như thế...
Thường thì người ra đi để lại nỗi buồn cho người ở lại. cuộc sống mà hãy cứ chấp nhận thế đi.
Mình ghét nỗi buồn vì thế mình cũng ghét các cuộc chia ly. Tuy nhiên cuộc sống phải như thế, như thế...Đó là cách để người ta thay đổi, cách để người ta lớn lên, cách để người ta thương yêu nhau, cách để người ta nhận ra một cái gì đó quan trọng và cũng là cách để người ta quên đi mọi thứ.
NGười ta "chia ly" để đến với "gặp gỡ" đến với cái cũng không biết là quá khứ hay tương lai của "chia ly".
Thường thì người ra đi để lại nỗi buồn cho người ở lại. cuộc sống mà hãy cứ chấp nhận thế đi.
Mình ghét nỗi buồn vì thế mình cũng ghét các cuộc chia ly. Tuy nhiên cuộc sống phải như thế, như thế...Đó là cách để người ta thay đổi, cách để người ta lớn lên, cách để người ta thương yêu nhau, cách để người ta nhận ra một cái gì đó quan trọng và cũng là cách để người ta quên đi mọi thứ.
NGười ta "chia ly" để đến với "gặp gỡ" đến với cái cũng không biết là quá khứ hay tương lai của "chia ly".
Thứ Hai, 15 tháng 12, 2008
For innovietters
Tháng này công ty có chính sách mới: Mỗi tuần InnoVietters sẽ có 2 buổi quyên góp tiền cho hai con heo đất được dùng làm mục đích từ thiện.
Thể lệ thực thi là:
Ngày thứ hai là ngày các nhân viên sẽ chỉ nói tiếng anh với nhau. Ai nói tiếng từ tiếng việt đều sẽ bị phạt 2000Đ.
Vào ngày thứ sáu hàng tuần sẽ là ngày các innoVietters chỉ được nói tiếng Việt với nhau. Ai nói bất kỳ từ tiếng Anh nào với nhau cũng đều bỏ heo 2000Đ.
Hấp dẫn và đầy bất ngờ đang chờ đón....
Thể lệ thực thi là:
Ngày thứ hai là ngày các nhân viên sẽ chỉ nói tiếng anh với nhau. Ai nói tiếng từ tiếng việt đều sẽ bị phạt 2000Đ.
Vào ngày thứ sáu hàng tuần sẽ là ngày các innoVietters chỉ được nói tiếng Việt với nhau. Ai nói bất kỳ từ tiếng Anh nào với nhau cũng đều bỏ heo 2000Đ.
Hấp dẫn và đầy bất ngờ đang chờ đón....
Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2008
FAMILY- FARTHER AND MORTHER I LOVE YOU
F A M I L Y
I ran ! into a stranger as he passed by,
"Oh excuse me please" was my reply.
He said, "Please excuse me too;
I wasn't watching for you."
We were very polite, this stranger
and I.
We went on our way and we said goodbye.
But at home a different story is told,
How we treat our loved ones, young and old.
Later that day, cooking the evening meal, !
My son stood beside me very still.
When I turned, I nearly knocked him down.
"Move out of the way," I said with a frown.
He walked away, his little heart broken.
I didn't realize how harshly I'd spoken.
While I lay awake in bed,
God's still small voice came to me and said,
"While dealing with a stranger,
common courtesy you use,
but the family you love, you seem to abuse.
Go and look on the kitchen floor,
You'll find some flowers there by the door.
Those are the flowers he brought for you.
He picked them himself: pink, yellow
and blue.
He stood very quietly not to spoil the surprise,
you never saw the tears that filled his little eyes."
By this time, I felt very small,
And now my tears began to fall.
I quietly went and knelt by his bed;
"Wake up, little one, wake up," I said.
"Are these the flowers you picked for me?"
He smiled, "I found 'em, out by the tree.
I picked 'em because they're pretty like you.
I knew you'd like 'em, especially the blue."
I said, "Son, I'm very sorry for the way I acted today;
I shouldn't have yelled at you that way."
He said, "Oh, Mom, that's okay.
I love you anyway."
I said, "Son, I love you too,
and I do like the flowers, especially the blue."
FAMILY
Are you aware that if we died tomorrow, the company
that we are working for could easily replace us in
a matter of days.
But the family we left behind will feel the loss
for the rest of their lives.
And come to think of it, we pour ourselves more
into work than into our own family,
an unwise investment indeed,
don't you think?
So what is behind the story?
Do you know what the word FAMILY means?
FAMILY = (F)ATHER (A)ND (M)OTHER (I) (L)OVE (Y)OU
source from internet.
I ran ! into a stranger as he passed by,
"Oh excuse me please" was my reply.
He said, "Please excuse me too;
I wasn't watching for you."
We were very polite, this stranger
and I.
We went on our way and we said goodbye.
But at home a different story is told,
How we treat our loved ones, young and old.
Later that day, cooking the evening meal, !
My son stood beside me very still.
When I turned, I nearly knocked him down.
"Move out of the way," I said with a frown.
He walked away, his little heart broken.
I didn't realize how harshly I'd spoken.
While I lay awake in bed,
God's still small voice came to me and said,
"While dealing with a stranger,
common courtesy you use,
but the family you love, you seem to abuse.
Go and look on the kitchen floor,
You'll find some flowers there by the door.
Those are the flowers he brought for you.
He picked them himself: pink, yellow
and blue.
He stood very quietly not to spoil the surprise,
you never saw the tears that filled his little eyes."
By this time, I felt very small,
And now my tears began to fall.
I quietly went and knelt by his bed;
"Wake up, little one, wake up," I said.
"Are these the flowers you picked for me?"
He smiled, "I found 'em, out by the tree.
I picked 'em because they're pretty like you.
I knew you'd like 'em, especially the blue."
I said, "Son, I'm very sorry for the way I acted today;
I shouldn't have yelled at you that way."
He said, "Oh, Mom, that's okay.
I love you anyway."
I said, "Son, I love you too,
and I do like the flowers, especially the blue."
FAMILY
Are you aware that if we died tomorrow, the company
that we are working for could easily replace us in
a matter of days.
But the family we left behind will feel the loss
for the rest of their lives.
And come to think of it, we pour ourselves more
into work than into our own family,
an unwise investment indeed,
don't you think?
So what is behind the story?
Do you know what the word FAMILY means?
FAMILY = (F)ATHER (A)ND (M)OTHER (I) (L)OVE (Y)OU
source from internet.
Chủ Nhật, 7 tháng 12, 2008
THIÊN LÝ XÀO BÒ
Các bạn InnoVietter thân mến, cách đây 5 tháng, mình đã hứa với các bạn, khi nào giàn thiên lý nhà mình ra hoa thì mời mọi người tới nhà ăn thiên lý xào bò.
Bây giờ dàn hoa thiên lý nhà mình lên đã cao, đã ra hoa rất thơm nhưng thật đáng tiếc rằng nó chỉ ra có một cánh hoa thôi.
Mọi người đợi món thiên lý xào bò thêm một thời gian nữa nhé.
Cheer,
Bây giờ dàn hoa thiên lý nhà mình lên đã cao, đã ra hoa rất thơm nhưng thật đáng tiếc rằng nó chỉ ra có một cánh hoa thôi.
Mọi người đợi món thiên lý xào bò thêm một thời gian nữa nhé.
Cheer,
Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2008
Relax - truyen cuoi
Hai anh bạn tù ngồi tâm sự với nhau:
Vì sao anh bị tàn tật lại phải vào đây? thật tội cho anh quá.
Tôi không biết nữa. Ngày đó tôi đi trên một chiếc xe buýt, khi lên xe có một thằng thanh niên trai tráng duy nhất ngồi mà không chịu nhường chỗ cho tôi. tôi nói: Quy định trên xe buýt là phải nhường chỗ cho người tàn tật chứ?
Nó lại bảo tôi: Anh cụt tay chứ có cụt chân đâu? Chân anh để làm gì nếu không phải là để đứng?
Bực quá, tôi vừa đá nó ra khỏi xe vừa bảo chân tao còn để làm thế này nữa này.
Và thế là tôi vào đây.
Thế còn anh? Sao anh cung phải vào đây?
Câu chuyện của tôi cũng giống giống câu chuyện của anh, tôi cũng đi trên xe buýt nhưng trên xe có đến 25 người tàn tật, sau lại có thêm người cụt cả hai chân lên xe, anh thấy đấy, tôi không thể để người tàn tật đứng trong khi có một người không bị sao ngồi được nên tôi nhất định đòi anh kia nhường chỗ cho anh ta. Không được, tôi tức quá cũng đá tên kia ra ngoài. Thế là tôi vào đây đấy.
Sao lạ thế? Tôi rất đồng tình với hành động của anh đấy. Nghĩa cử cao đẹp của anh cần phải được tuyên dương chứ? Cuộc đời thật bất công. Nhưng thôi kệ, Anh tàn tật kia chắc phải cảm kích anh suốt đời ấy.
Uh, vì lời cảm ơn của anh ta mà tôi bị vào đây đấy. Anh ta nói trước tòa rằng anh ta rất cảm kích tôi vì đã đá tên lái xe ra cho anh ta ngồi.
...........
Vì sao anh bị tàn tật lại phải vào đây? thật tội cho anh quá.
Tôi không biết nữa. Ngày đó tôi đi trên một chiếc xe buýt, khi lên xe có một thằng thanh niên trai tráng duy nhất ngồi mà không chịu nhường chỗ cho tôi. tôi nói: Quy định trên xe buýt là phải nhường chỗ cho người tàn tật chứ?
Nó lại bảo tôi: Anh cụt tay chứ có cụt chân đâu? Chân anh để làm gì nếu không phải là để đứng?
Bực quá, tôi vừa đá nó ra khỏi xe vừa bảo chân tao còn để làm thế này nữa này.
Và thế là tôi vào đây.
Thế còn anh? Sao anh cung phải vào đây?
Câu chuyện của tôi cũng giống giống câu chuyện của anh, tôi cũng đi trên xe buýt nhưng trên xe có đến 25 người tàn tật, sau lại có thêm người cụt cả hai chân lên xe, anh thấy đấy, tôi không thể để người tàn tật đứng trong khi có một người không bị sao ngồi được nên tôi nhất định đòi anh kia nhường chỗ cho anh ta. Không được, tôi tức quá cũng đá tên kia ra ngoài. Thế là tôi vào đây đấy.
Sao lạ thế? Tôi rất đồng tình với hành động của anh đấy. Nghĩa cử cao đẹp của anh cần phải được tuyên dương chứ? Cuộc đời thật bất công. Nhưng thôi kệ, Anh tàn tật kia chắc phải cảm kích anh suốt đời ấy.
Uh, vì lời cảm ơn của anh ta mà tôi bị vào đây đấy. Anh ta nói trước tòa rằng anh ta rất cảm kích tôi vì đã đá tên lái xe ra cho anh ta ngồi.
...........
Thứ Hai, 1 tháng 12, 2008
THÁNG VỠ KẾ HOẠCH
Không biết có phải là vô tình hay hữu ý mà tháng này mình có bao nhiêu người hẹn mình trước là bấy nhiêu cái thất hẹn.
Đầu tháng, công ty có dự định đi biking một ngày nhưng vì những lý do và lý do nên phải dời lại đến tháng sau.
Berry hẹn mình đi Cát Lộc vậy mà cuối cùng thì Berry lại đi với người khác.
Có ngươi hẹn minh đi chơi rồi cho mình leo cây...
Đầu tháng, công ty có dự định đi biking một ngày nhưng vì những lý do và lý do nên phải dời lại đến tháng sau.
Berry hẹn mình đi Cát Lộc vậy mà cuối cùng thì Berry lại đi với người khác.
Có ngươi hẹn minh đi chơi rồi cho mình leo cây...
HOMESTAY -SSEAYP - IN HOCHIMINH CITY
Trong những ngày qua, rất nhiều thành phần gia đình thuộc các quận khác nhau ở Saigon đã được làm một hoạt động du lịch đặc trưng đó là Homestay. Đoàn tàu Du lịch Thanh niên các nước ASIEM đã cập bến cảng Nhà Rồng ngày 26/11 và chỉ ở lại Vietnam ven vẹn có 3 đêm. hon 300 đại biểu thuộc 11 nước của ASIEM và Nhật Bản được chia ra 2 người ở 1 nhà vậy là tính sơ sơ có đến 150 nhà làm Homestay ở Saigon.
Các đại biểu đến ở và học tập để hiểu hơn về Vietnam. Và chương trình ở Homestay được làm cho các đại biểu là:
Ngày 1: 16:30 đại biểu về với homestay. Ăn tối, làm quen với gia đình, dạo chơi. 22:00 đi ngủ.
Ngày 2: 7:00 có mặt tại nghĩa trang liệt sỹ, thắp hương tưởng niệm các liệt sỹ đã hi sinh trong chiến tranh,
Tiếp theo là di tích Gò O Mon.
Đoàn tiếp tục đi Bến Dược, Địa đạo Củ Chi, ăn trưa, dự tính đoàn quay về lúc 16:00.
Ngày 3: Sáng 7:00 ăn sáng, tự do đến 10:00 về ăn trưa, 11:00 ra bến tàu, tiễn khách.
Sau khi kết thúc buổi giao lưu mệt mỏi của ngày 1. đoàn về đến nhà homestay, ăn tối, nghỉ ngơi, dạo quanh.
Sáng ngày thứ hai, Nhìn chương trình cũng biết ít nhất cũng phải 18:00 mới về được đến nhà. Các đại biểu thì nhăn mặt, cố đi cho nhanh để còn về lại thành phố xem có gì khác. Cuối cùng thì 19:00 cũng về được đến nhà. Ăn cơm xong, và chỉ được đi chơi đến 21:30 phải về vì các đại biểu ở nhà homestay nó mang tính chất quốc tế nhỡ có chuyện gì…
Hỏi các bạn thanh niên xem, có ai không ấm ức khi đến một đất nước chỉ vẻn vẹn có từng đó thời gian mà bị khống chế đến từng phút? Họ thậm chí chẳng có thời gian cho gia đình Homestay, một đại biểu cho biết: “Chúng tôi cũng rất thích địa đạo Củ Chi, rất khâm phục về lịch sử đấu tranh của Vieetnam nhưng chúng tôi, nhưng thanh niên các nước muốn đến Vietnam không chỉ muốn học về quá khứ, mà chúng tôi cũng muốn khám phá cái local life, cái hiện tại giới trẻ trong thành phố làm việc, học tập, ăn chơi như thế nào???”.
Không biết sau khi kết thúc chuyến trải nghiệm cuộc sống ở homestay, các đại biểu nói gì với giới truyền thông, với các nhà tổ chức?
Hi vong với kinh nghiệm năm nay, sang năm bên tổ chức có cách sắp sếp thời gian và địa điểm tham quan, học tập hợp lý hơn, quan tâm đến cảm nghĩ của người tham gia, cũng như của những gia đình làm homestay để chương trình được thành công hơn.
Các đại biểu đến ở và học tập để hiểu hơn về Vietnam. Và chương trình ở Homestay được làm cho các đại biểu là:
Ngày 1: 16:30 đại biểu về với homestay. Ăn tối, làm quen với gia đình, dạo chơi. 22:00 đi ngủ.
Ngày 2: 7:00 có mặt tại nghĩa trang liệt sỹ, thắp hương tưởng niệm các liệt sỹ đã hi sinh trong chiến tranh,
Tiếp theo là di tích Gò O Mon.
Đoàn tiếp tục đi Bến Dược, Địa đạo Củ Chi, ăn trưa, dự tính đoàn quay về lúc 16:00.
Ngày 3: Sáng 7:00 ăn sáng, tự do đến 10:00 về ăn trưa, 11:00 ra bến tàu, tiễn khách.
Sau khi kết thúc buổi giao lưu mệt mỏi của ngày 1. đoàn về đến nhà homestay, ăn tối, nghỉ ngơi, dạo quanh.
Sáng ngày thứ hai, Nhìn chương trình cũng biết ít nhất cũng phải 18:00 mới về được đến nhà. Các đại biểu thì nhăn mặt, cố đi cho nhanh để còn về lại thành phố xem có gì khác. Cuối cùng thì 19:00 cũng về được đến nhà. Ăn cơm xong, và chỉ được đi chơi đến 21:30 phải về vì các đại biểu ở nhà homestay nó mang tính chất quốc tế nhỡ có chuyện gì…
Hỏi các bạn thanh niên xem, có ai không ấm ức khi đến một đất nước chỉ vẻn vẹn có từng đó thời gian mà bị khống chế đến từng phút? Họ thậm chí chẳng có thời gian cho gia đình Homestay, một đại biểu cho biết: “Chúng tôi cũng rất thích địa đạo Củ Chi, rất khâm phục về lịch sử đấu tranh của Vieetnam nhưng chúng tôi, nhưng thanh niên các nước muốn đến Vietnam không chỉ muốn học về quá khứ, mà chúng tôi cũng muốn khám phá cái local life, cái hiện tại giới trẻ trong thành phố làm việc, học tập, ăn chơi như thế nào???”.
Không biết sau khi kết thúc chuyến trải nghiệm cuộc sống ở homestay, các đại biểu nói gì với giới truyền thông, với các nhà tổ chức?
Hi vong với kinh nghiệm năm nay, sang năm bên tổ chức có cách sắp sếp thời gian và địa điểm tham quan, học tập hợp lý hơn, quan tâm đến cảm nghĩ của người tham gia, cũng như của những gia đình làm homestay để chương trình được thành công hơn.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
What is news!
Tạm dừng những cuộc hành trình dài cho những chuyến đi 1 ngày