Cuộc sống cứ trôi đi, ngày nay, công nghệ thông tin đã làm chủ con người, thế giới như gần hơn.
Tôi dường như đã quên hẳn tuổi thơ với làng quê, cuộc sống cơ cực ngày nào cho đến hôm nay. Tôi ngồi uống trà và nhớ về quá khứ. Bạn sẽ nhớ gì khi nghĩ về tuổi 12?
Còn tôi, ngày đó theo các mẹ, các chị đi từ tờ mờ sáng một quãng đường 6km sang bên "Sổ"-một địa danh ở huyện Quỳnh Phụ, tỉnh Thái Bình chỉ cánh đồng cói (sợi lát) để nhặt cỏ cói về làm mồi đun, cứ chiều chạng vạng tối là một đoàn người lũ lượt với gánh cói nặng trên vai vội vã về phía làng tôi. Nếu tôi là nhà thơ, nhà văn hay là nhà nhiếp ảnh hẳn tôi sẽ có được những tác phẩm để đời chứ chẳng chơi.
Lan man thêm tý nữa mình lại thèm mấy món quà quê: Nước chè xanh với kẹo gừng
Bánh gio giải nhiệt và bánh khúc gói lá chuối nhà quê ôi ôi quê tôi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét