Nhân ngày Noel, tôi muốn kể lại câu chuyện vui, có thực của tôi khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Tôi ở ký túc xá phòng 402.
Noel tôi chạy tức tốc từ tầng 4 xuống phòng ban quản lý để nghe điện thoại:
"Alô, yên nghe,"
Em à, ông già Noel của em đây- hớn hở"
Ai a, anh nào thế?,
Ông già Noel của em đây, em không nhận ra anh a?
Em xin lỗi nhưng vẫn chưa nhận ra anh nào a?
Em có phải là Yên không đấy?
Vâng, em Yên đây, mừng thầm vì có người để ý hehe...
Em không phải là Yên của anh rồi, Yên của anh đâu??? nghe giọng như gà con lạc mẹ
Mẹ em chưa bán em cho ai cả. Em Yên 402 đây.
Ôi anh xin lỗi em cho anh gặp Yên 204 với - giọng ngượng ngịu- ôi trời,anh đợi chút hihi...
Thế có thất vọng tràn trề không...Phòng mình được bữa cười xả láng.
Và đây là lần sau:
Bỗng một ngày khi tôi đang trên đường đi học về định bước lên cầu thang về phòng thì anh trực ban gọi lại: Yên 402, có quà:
Trời ngất ngất, lần đầu tiên mình nhìn thấy bó hoa đẹp thế: Một bó hoa Tuy Lip rực rỡ kèm theo một tấm thiệp trông rất xinh xắn.
Ai mà lãng mạn quá ta...mỉm cười hạnh phúc.
Ban quản lý: Sướng nhé, người yêu tặng hoa cười tít cả mắt-ơ- chắc là phan hâm mộ chứ đã có người yêu đâu ờ.... định chạy lên khoe cả phòng nhưng nhớ ra ngoái lại hỏi anh trực ban:
Người ta có dặn dò gì không anh?
Mở thiệp ra thì biết, -"Chúc em sinh nhật hạnh phúc"...
Sinh nhật à ơ...thôi chết lại bị nhầm rồi. Hít thêm một cái nữa rồi mới trả lại, thơm quá....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét