Thời gian dường như ngưng đọng trong những ngày tháng này, Tha không còn biết nên bắt đầu cái gì và từ đâu, có quá nhiều việc phải làm . sau hai năm ra trường cô quay về vạch xất phát. Sau bao đêm suy nghĩ mỗi buổi sáng bao giờ cũng là mệt mỏi, uể oải. Sáng nay cũng vậy, với tâm trạng uể oải Tha ra khỏi giường vừa rửa mặt vừa suy nghĩ mà ngán ngẩm đã một tuần nay Tha đi tìm nhà trọ mà không được thì nói gì đến việc đi xin việc làm. Hôm nay Tha tiếp tục đi tìm nhà trọ.
Lang thang cả một ngày mà vẫn vô ích nhà nhiều mà kiếm một chỗ nương thân thật khó. Tha mệt nhoài khi tới chỗ người yêu. Anh đang mải học, bao giờ cũng thế cô đến, anh nhìn cô và hỏi “em đi đâu về?” cô nói lảng “đi chơi”. Đợt này anh có vẻ không quan tâm nhiều tới cô như trước kia, cô nghĩ có thể anh bận học và tự cô có thể giải quyết chuyện của mình. Em về đây – về nhé – nhẹ tênh.
Cô lao xe ra khỏi ngõ và bắt đầu khóc tại sao? Tại sao anh lúc nào cũng thế mỗi lần cô ra khỏi ngõ là một lần cô tủi thân, cô khóc…
Đến lúc cô không còn hi vọng đi tìm một chỗ trọ mới thì có người bạn gọi cô đến ở cùng, cô đi xem nhà- cái ấn tượng đầu tiên khiến cô thích thú là giữa chốn phố phường chật hẹp người người đua nhau xây nhà mặt tiền thì ngôi nhà này quay lưng lại với thời đại tức là quay lưng lại với đường đi. Mở cổng cô bước vào là một dàn thiên lý, bây giờ là cuối tháng chín, cuối mùa hoa nhưng hoa vẫn tỏa ngát hương. Trước nhà là một khu vườn đủ rộng và đặc biệt có cây sweet heart (hồng xiêm)trĩu quả và cây dâu ta trái tím rịm., bên trái ngôi nhà là một khu bếp, khu vệ sinh và một cái giếng đã được xây đáy để chứa nước máy. Cô thích ngôi nhà ngay từ cái nhìn đầu tiên, nó gợi nhớ cái gì xưa cũ, nó hợp với cô.
Mai cô sẽ chuyển tới đây, bắt đầu một cuộc sống mới. Cô đã quyết tâm rồi một cuộc sống mới bắt đầu từ một ngôi nhà mới.
Cô muốn đến kể với người yêu về ngôi nhà cô mới tìm được nhưng người yêu cô chẳng mấy quan tâm lắm đến chuyện cô dọn nhà, cũng chẳng có ý định chuyển đồ giúp cô – “Em dọn đi đâu”. Trong lòng dâng lên một nỗi buồn tủi, cô đơn. Chẳng việc gì phải nói cho anh ta biết chỗ mình chuyển đến. Em dọn đến nhà Như – anh ta chẳng biết Như là ai đâu.
Anh chằng đồ cho cô và cô chở đồ đi, cô chẳng buồn khóc lóc nữa cô chỉ thấy một điều cô đang cô đơn biết dường nào và anh đang dần xa cô.
Cái phòng của Tha rộng 4m2 và ngập đồ trông thật nóng nực, cô mất cả ngày để sắp xếp lại cái đống đồ đạc vốn lặt vặt và ít ỏi của mình sao cho ngăn nắp, ngọn gàng. Ở đây cô có cảm giác như ở nhà mình, mệt cô ra ngắm vườn, múc nước giếng rửa tay chân, nước mát và trong vô cùng, thật khó kiếm được ngôi nhà giữa thủ đô với khu vườn tuyệt đẹp như vậy.
Cuối cùng thì cũng hết một ngày, đêm đầu tiên ở nhà mới thấy lạnh lẽo và buồn, căn nhà này, cái cảm giác này có thể sẽ theo cô dài dài. Bên kia cửa phòng cô là phòng Thắm và Như… Bên phải là phòng Chị Lan và Giang, ở giữa là phòng khách. 5 con người trong một ngôi nhà mà sao vẫn thấy lạnh lẽo, Tha rùng mình khi nghĩ hay nhà có ma. Dần rồi cũng quen với cuộc sống ở đây, mọi người khá hòa đồng và dễ gần, tôn trọng sự riêng tư vì thế Tha phần nào thấy cuộc sống của cô đang dần ổn định và nghĩ đến việc đi xin việc làm. Xin việc với cô không mấy khó khăn như đi tìm nhà trọ, cô đi làm, cô nhanh chóng hòa nhập với công việc mới.
7 tháng 11 là ngày sinh nhật của người yêu Tha, cô không biết nên mua gì, cô thấy mệt mỏi với hiện tại, cô tặng anh một bó hoa phăng – cô chủ hiệu nói “nó tượng trưng cho tình bạn”, cô cố tình đến muộn, anh có lẽ cũng không mừng cho lắm. Cô muốn chấm dứt nỗi khổ dai dẳng này, cô hát tặng anh bài hát “999 đóa hồng”.
Sau 3 ngày 10 tháng 11 đúng ngày này 1 năm về trước anh và cô quen nhau và cũng đúng ngày này anh nói lời chia tay với cô. Tha đến và đợi anh đi học về. Anh nhìn cô với ánh mắt mệt mỏi, cô cũng mệt mỏi, im lặng hồi lâu
– “Em về” Tha phá tan cái cảm giác không thể chịu nổi.
– Chúng ta cần nói chuyện- anh nói mà không nhìn cô.
Phải rồi, phải làm cái gì đấy cho qua đi cái thời khắc ứ đọng này cô nghĩ, cô biết, cô chỉ đợi anh nói ra thôi.
Lặng im hồi lâu, anh ngập ngừng như suy nghĩ nung lắm.
“Anh cần xác định lại tình cảm của mình, và em cũng vậy”.
Trái tim cô buốt nhói, cô muốn khóc, khóc thật to song cô đủ tỉnh táo vì lòng kiêu hãnh cô kìm mọi súc động của mình và cũng thốt lên được – Anh nói như thế em thấy nhẹ nhàng.
Chia tay nhau nhẹ thế thôi sao? Anh cần xác định lại tình cảm của mình- thế nghĩa là anh từ trước tới giờ không biết có yêu cô không? Thế đấy, thế là hết, tình yêu của cô, cô chẳng giữ được.
Anh đưa em về? không em có thể tự về, cảm ơn anh.
Cô lên xe, bình thản nổ máy rẽ trái cô phóng như bay chạy trốn khỏi anh để tìm một chỗ trú ẩn, cô khóc như chưa bao giờ được khóc và ráo hoảnh khi về nhà một mình và chỉ mình cô chịu đựng nỗi đau không cần chia sẻ. Cô làm việc miệt mài, nhưng nếu nhìn sâu vào mắt cô sẽ thấy một khoảng tối sâu thẳm. cô sợ khi đêm buông xuống cô phải nằm vào chiếc giường và đớn đau với nỗi đau thất vọng ngập tràn. Cô kêu cứu đêm đêm, mơ thấy mình rơi xuống vực thẳm cầu cứu một bàn tay chìa ra nhưng không thấy bàn tay nào cả, hai tay rã rời bám vào rễ cây lơ lửng trong trạng thái đó thật kinh hoàng. Cô kiếm việc để làm với thời gian gò bó hơn từ sáng đến tối để đến khi đặt lưng xuống giường là ngủ, Cô sử lý nỗi đau của mình và chẳng có thời gian để ý xung quanh. Thời gian trôi đi, cô ốm rồi cô khỏi, giờ cô đã trở lại với tâm trạng ổn định và thế giới quanh cô lại là ngôi nhà trọ, cô mở lòng hơn với mọi người và mọi người cũng rộng lòng hơn với cô. Dường như không còn một người để quan tâm thì cô quan tâm đến mọi người hơn, bỏ thời gian ra tìm hiểu mọi người cũng thú lắm lắm. Trước đây cô nghĩ ai cũng như cô chỉ cần sống thực với lòng mình là ổn nhưng không cuộc đời không đơn giản như vậy và với cái tuổi 25 qua 2 mối tình cô vẫn chẳng hiểu được tình yêu là gì?
Ở cái nhà trọ này, ban ngày thì mỗi người một nẻo, tối mọi người lại đông đủ và 5 cô gái với vô số cái để mà kể và tình yêu không phải là đề tài ngoại lệ mà còn là đề tài dai dẳng và quyết liệt nhất nhưng tình yêu với 5 con người này có cái gì đó xa vời và khó khăn vô chừng kể.
Tối thừ bảy ở ngoài kia người ta tay trong tay thì ở cái nhà này vẫn chỉ là 5 cô gái ngồi nói chuyện tình yêu, ai cũng có một niềm riêng, một thế giới riêng và nếu không quan tâm thì chẳng ai biết được. Tha chỉ nghe loáng thoáng rằng chị Lan đang có một anh tìm hiểu, chỉ biết anh làm lái xe trong quân đội và anh chị cũng ít gặp nhau nhưng tôi biết anh đã có chỗ đứng trong lòng chị. Có lẽ cuộc đời chị đang đi trên con thuyền xuôi buồm thuận gió, đã đến lúc neo đậu rồi chăng? Mong chị hạnh phúc.
Người cùng phòng với chị Lan là Giang, người ít tuổi nhất nhà nhưng xem ra cũng già dặn và là một tâm hồn luôn sẵn lòng chia sẻ với người khác những nỗi buồn, niềm vui. Tuy là người trẻ tuổi nhưng nếu nhà này kể có những ai thì người đầu tiên phải kể là Giang . Tình cảm của Giang cũng có cái gì đó sóng gió nhưng dường như mới chỉ bắt đầu. Tình yêu thứ nhất của Giang ra đi trong sự xa cách và tình yêu thứ hai mới chỉ nhen nhúm bắt đầu. Nhìn vào trong mắt Giang lúc nào cũng ẩn chứa một nỗi buồn nhưng cũng đôi mắt ấy ẩn chứa một tình yêu mãnh liệt, hiếm thấy.
Thắm – nhìn tổng thể là một cô gái xinh, tươi nhưng nhìn kỹ cũng không có gì đặc biệt cho lắm. Ở thắm luôn chứa đựng sự bất mãn về tình yêu. Thắm có nhiều vệ tinh nhưng chỉ một thời gian ngắn lại phải bắt đầu từ vạch xuất phát và ở điểm xuất phát nào cô cũng khát khao một tình yêu thực sự, bền lâu.
Người thứ 5 trong nhà đó là Như – một cô gái xinh đẹp, hơi kiêu sinh năm 79 chưa một mối tình vắt vai. Cô là người sống rất nội tâm và kín kẽ, rất khó để biết điều gì đó nếu cô không phải là người nói ra.
Cuộc sống trong ngôi nhà quê giữa lòng thủ đô cứ diễn ra như nó đã từng tiếp diễn, những con người đồng điều gần nhau hơn, Sáng sáng mọi người tập thể dục chạy dọc bờ hồ Tây, hít thở không khí trong lành, chiều về cùng nhau nấu ăn, tán dóc và dạo bờ hồ Tây ngắm nhìn phía bên đường Thanh Niên mà mơ màng đang ở giữa chốn Pari đô hội.
Ngày lễ noel đến rồi đi cũng chỉ là 24h/ ngày như thường ngày thôi nhưng hai ngày sau đó lại là ngày dài rất dài đối với ngôi nhà trọ và với chị Lan khi hay tin bạn của chị bị tử nạn trong đêm noel, bao nhiêu dự định, bao nhiêu ước mơ… không màng ăn uống, chị đi và về như một cái bóng, không ai dám hỏi gì, chỉ nhìn chị cũng biết chị không ngủ được chút nào.
Thời gian vẫn trôi đi và thoáng đã gần tết. Ai cũng lo mua sắm mọi thứ về quê thành ra cái nhà trọ lại trở nên đối lập với thứ có tạm trong nhà, lịch được treo tạm khắp nhà, đèn nháy được cắm thử, hoa quả, bánh kẹo đầy nhà. Những người đi học thì đã về quê, chỉ còn lại 3 kẻ đi làm còn phải ở lại đến gần tết mới về nhưng ba kẻ đi làm là ba kẻ không mong đợi cái tết này tuy nhiên chuyện sắm sửa là vẫn sắm sửa thành ra cái nhà càng buồn càng cô đơn và lạnh lẽo.
Tết đến rồi tết đi, Tha lại trở lại cái nhà trọ quen thuộc. không mong đợi năm mới đến nên đầu năm đã gặp xui xẻo Tha tự chấp nhận. Trong thời gian về quê, ngôi nhà bị bỏ hoang nên kẻ gian sau khi cướp túi xách lấy hết tiền bạc thì ném vào vườn nhà trọ. Tha lang thang ra vườn và lượm được cái túi xách mang vào trong nhà và nghĩ có lẽ ai đó đến mà quên mang theo chìa khóa nên vứt tạm vào vườn. cô tự thưởng cho mình chuyến du xuân, lễ chùa cầu mong sự thanh thản trong tâm hồn, ngày trở về mọi người đã đông đủ mà chủ nhân chiếc túi xách vẫn không có ai nhận, mọi người đố Tha tìm ra chủ nhân chiếc túi và Tha đã tìm ra nhưng chủ nhân chiếc túi không đến nhận mà là công an hỏi giấy tạm trú, tạm vắng và nhận lại cái túi. Cả nhà nói là đầu năm Tha cõng rắn cắn gà nhà…
Xuân qua, hạ tới, thu sang. Mọi chuyện đã trôi theo thời gian và những con người đã phải tự mình vượt lên. Tha trở thành người quan sát từ lúc nào không hay, giờ đã là mùa thu, mùa đẹp nhất ở Hà Nội. Tha hay cùng Như lang thang trên bờ hồ Tây buổi sáng đọc những bài thơ về Hà Nội rồi thở dài, rồi suy tư, rồi lại ưh ưh bài Phủ Tây Hồ - Hóa vàng đi em…
Tha thấy lòng đã phẳng như mặt nước mùa thu.
-…2005-…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét